Nhìn về phía sau hắn ta thì đúng là có người đang đuổi theo, đó là một lão già mặc áo bào màu bạc có tu vi Thành Vương, ông ta thong thả đi theo, như thể đang đi dạo trong sân vắng, thỉnh thoảng sẽ bản ra một hai luồng ánh sáng đen tối.
"Tộc Đào Ngột." Diệp Thành hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm lão già mặc áo bào màu bạc kia, liếc mắt một cái... liền nhìn thấu bản thể của ông ta.
"Giết.' Thanh niên gầm lên, hiến tế căn nguyên, đổ vào sát kiếm, chém về phía lão già mặc áo bào màu bạc, đây là đòn mạnh nhất của hắn ta.
Đáng tiếc hắn ta là cấp bậc Chuẩn Thánh, không phải đối thủ của Thánh Vương.
Tuy rằng một kiếm của hắn ta không yếu, nhưng lại không thể làm tổn thương lão già mặc áo bào màu bạc chút nào, ngược lại hắn ta bị đánh bay, xương tay cũng bị gãy.
"Còn có thủ đoạn gì nữa?" Lão già áo bào màu bạc cười chế giễu.
Thanh niên nghiến răng, lảo đảo đứng dậy, đôi mắt đỏ như máu, hai bàn tay dính đầy máu chắp lại với nhau, hắn ta nhanh chóng thay đổi ấn quyết, đó là một ấn quyết thông linh, vừa nhìn đã biết đây là thuật thông linh.
Lập tức, một tia sáng từ trên trời rơi xuống, hóa thành một người.
Người đàn ông mà hắn ta thông linh có thân hình cao to vạm vỡ, được bao quanh bởi ánh sáng thần thánh, trên người có sấm sét, mái tóc tự do bay bổng trên bầu trời.
Nhìn người đàn ông này, thanh niên sửng sốt một chút, không kịp phản ứng.
Trời đất chứng giám, đây không phải là thú thông linh của hắn ta, thú thông linh của hắn ta là một con Xích Diễm Hung Hổ, nhưng đây rõ ràng là một con người.
Diệp Thành đang đi tới cũng sửng sốt, vẻ mặt cực kỳ xuất sắc.
Người được thông linh không phải là Quỳ Ngưu, người anh em kết nghĩa của hắn sao? Dù chỉ nhìn từ phía sau hắn cũng có thể nhận ra.
Trong giây lát, hắn hơi bối rối, không hiểu tại sao Quỳ Ngưu lại trở thành một thú thông linh.
Sau một hai giây, hắn chợt hiểu ra, rõ ràng là Quỳ Ngưu sau khi đầu thai ở địa ngục vẫn chưa được sinh ra ở Chư Thiên mà đã vô tình đầu thai vào một vực giới khác.
Về phần tại sao hắn ta lại trở thành thú thông linh, có lẽ cũng giống hoàn cảnh của Diệp Thành, đây là cách duy nhất để hắn ta trở về Chư Thiên.
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là chỉ mới đầu thai được một hai năm, nhưng tốc độ trưởng thành của Quỳ Ngưu cũng nhanh một cách đáng sợ, không hề giống một đứa bé một hai tuổi mà là một thanh niên.
"Chư Thiên, đây là Chư Thiên, ta đã trở lại, cuối cùng ta cũng đã trở lại." Ở một bên khác, Quỳ Ngưu đang hò reo mừng rỡ, kích động đến gần như bật khóc.
Đúng như Diệp Thành dự đoán, hắn ta không hề đầu thai vào Chư Thiên Vạn Vực mà đi đến Hỏa Vực một cách không thể giải thích được, dùng phương pháp thú thông linh để trở về, điều này gần như giống hệt hoàn cảnh của Diệp Thành.
"Ngươi... ngươi... ngươi là ai!" Thanh niên ký chủ nghỉ hoặc nhìn Quỳ Ngưu, giống y như Lý Trường Sinh lúc trước.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta đã trở lại." Giọng nói của Quỳ Ngưu khàn khàn, nụ cười lại cực kỳ vui vẻ.
“Thông linh ra một Chuẩn Thánh, các ngươi vẫn là con kiến.” Lão già áo bào màu bạc cười âm u, hàm răng tỏa ra ánh sáng lạnh lão.
"Ta còn không biết ngươi là ai, ngươi từ đâu chui ra."
"Ngươi đừng quan tâm ta từ đâu tới, ngươi chiến đấu với Thánh Vương, lại sử dụng thuật thông linh, không phải là gài bãy thú thông linh của ngươi sao?"
Ta..." Thanh niên ký chủ bị nói đến sửng sốt không nói nên lời.
“Chờ một chút.” Hình như Quỳ Ngưu nghĩ tới điều gì đó, hắn ta nheo mắt nhìn chằm chằm lão già mặc áo bào màu bạc: “Ngươi... là tộc Đào Ngột.”
"Các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh." Lão già mặc áo bào màu bạc cười lạnh lùng.
"Đi thôi." Quỳ Ngưu đột nhiên quay người, tóm lấy thanh niên và bỏ chạy, họ chắc chắn không thể đánh bại được cấp Thánh Vương của tộc Đào Ngột.
Tuy nhiên, hai người vừa quay lại thì đã va phải một người.
Đúng vậy, bọn họ va vào Diệp Thành, Thánh Thể của Diệp Thành cứng như tấm thép, hai người va chạm đến phát ra âm thanh ầm ầm.
"Á." Hai người kia nhe răng trợn mắt, đụng đến vỡ đầu chảy máu, đầu còn choáng váng, Thần Hải rung lên ầm ầm.
"Đánh nhau à! Không thể hèn nhát, hèn nhát thì không đánh lại được đâu, dù mặt dày cũng phải thử một lần, đây chính là lời mà tác giả của chúng ta đã nói." Diệp Thành vuốt tóc, cực kỳ ra vẻ ta đây.
"Ngươi là ai!" Quỳ Ngưu che đầu mắng to, nhưng Diệp Thành lại đeo mặt nạ Quỷ Minh nên hắn ta không nhận ra Diệp Thành, hắn ta biết khả năng phô trương của tên này... không phải bình thường.
"Có ta ở đây, ngươi có thể sống sót thêm mấy chương nữa." Diệp Thành chân thành vỗ vỗ vai Quỳ Ngưu, sự phô trương lại càng tăng thêm.
"Hôm nay đúng là bội thu." Lão già mặc áo bào màu bạc mỉm cười, nhìn một cách hứng thú, liếm cái lưỡi đỏ tươi, không để ý tới Quỳ Ngưu và thanh niên ký chủ mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, mặc dù không nhìn ra huyết mạch của Diệp Thành nhưng ông ta biết huyết mạch của hắn là thuần khiết.
"Có phải tất cả người tộc Đào Ngột đều ngông cuồng như vậy không?" Diệp Thành cười lạnh, bước ra và lao tới ngay lập tức, lòng bàn tay vàng kim của hắn như thần đao.
Sắc mặt của lão già mặc áo bào màu bạc đột nhiên thay đổi, thân pháp của Diệp Thành quá thần bí, ông ta rõ ràng là cấp Thánh Vương nhưng lại không thể nắm bắt được bóng dáng của hắn.
Ngay tức khắc ông ta vội vàng lùi lại, Diệp Thành quá kỳ quái.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã quá muộn, Diệp Thành đã đánh xuống một chưởng, với sự trợ giúp của sức mạnh của Chuẩn Đế Binh, hắn chém lão già mặc áo bào màu bạc giống như chém đậu hũ, chỉ còn lại Nguyên Thần trốn thoát.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lão già mặc áo bào màu bạc lộ vẻ kinh hãi.
Đây xem như là lời cảm ơn, cảm ơn hắn ta đã thông linh Quỳ Ngưu ra.
Ký chủ thanh niên mừng rỡ, người này đã cứu mạng hắn ta mà còn thưởng cho hắn ta vũ khí của Thánh Vương, niềm vui đến đột ngột như vậy sao?
"Ngươi đã thưởng cho hẳn rồi, không bằng cũng thưởng cho ta đi! Cũng không cần quá tốt, chỉ cần vũ khí Thánh Vương là được." Quỳ Ngưu xoa xoa tay, thầm cười nói.
"Lại đây, ta cho ngươi một bất ngờ." Diệp Thành thuận tay đem thanh niên ký chủ đưa vào trong lò đồng, sau đó cởi mặt nạ Quỷ Minh xuống.