Khi mặt nạ Quỷ Minh được tháo ra, một khuôn mặt đầy thăng trầm và góc cạnh xuất hiện trên thế giới, khắc đây dấu vết của thời gian.
Hai mắt Quỳ Ngưu trợn lên, hắn ta há miệng thở dốc, vẻ mặt xuất sắc và cực kỳ chắc chắn, người trước mặt hắn ta... chính là lão thất Diệp Thành.
Nhưng hắn ta nhớ rõ ràng, Diệp Thành từng nói hắn không thể đầu thai, vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở Chư Thiên, hắn trở về như thế nào.
"Ngạc nhiên không." Diệp Thành mỉm cười, ánh mắt chớp chớp. "Ngươi trở về từ khi nào?" Quỳ Ngưu đấm Diệp Thành một cái.
"Chuyện dài lắm, không cần nhắc tới cũng được." Diệp Thành mỉm cười, thản nhiên nhún vai, tóm tắt quá khứ lãng phí trong một câu.
Trong số đó còn có sáu cõi luân hồi, quá nhiều cực khổ.
Đối với Quỳ Ngưu mà nói thì chỉ là một hai năm, nhưng đối với hản lại là một ngàn năm, hắn đã không gặp Quỳ Ngưu một ngàn năm.
Hai người đi tìm một ngôi sao chết, mỗi người mang theo một bầu rượu.
Quỳ Ngưu đã tiết lộ bí mật, hắn ta không hiểu sao lại đầu thai vào Hỏa Vực, vốn chỉ mới một hai tuổi nhưng vì ăn nhầm quả trường sinh nên mới trưởng thành nhanh như vậy, ngay cả tu vi cũng tương tự.
Diệp Thành thở dài, đây là duyên phận, luân hồi niết bàn.
E rằng trong toàn bộ Chư Thiên Vạn Vực, không thể tìm được Chuẩn Thánh nào trẻ hơn Quỳ Ngưu, mới một hai tuổi mà đã đạt cấp Chuẩn Thánh, nói ra không ai tin nổi, đây mới là thiên tài của thiên tài.
Tuy nhiên, xét đến cuối cùng thì chuyện này vẫn là nhờ công lao của hắn.
Nếu không phải hắn giúp Quỳ Ngưu ngưng tụ Nguyên Thần ở Minh giới, sau khi Quỳ Ngưu đầu thai sẽ không thể bảo tồn ký ức, chuyện cũ năm xưa nói ra đầy tâm đắc, đó là một kho tàng thiên nhiên khổng lồ.
Hai người trò chuyện đầy cảm xúc, uống hết từ bầu rượu này đến bầu rượu khác.
Sau khi xuyên qua hai thế giới, lại trở về quê hương, vô số thăng trầm của cuộc đời không thể kể hết.
Lại nhìn vào lò đồng, vẻ mặt của thanh niên ký chủ khó có thể hình dung được, hắn ta ngẩn ngơ không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.
Hắn ta chưa bao giờ gặp Diệp Thành, nhưng đã từng nhìn thấy bức tranh của Diệp Thành.
Trong trận chiến năm xưa, bức tranh của thánh thể cứu rỗi thế gian đã lan truyền khắp Chư Thiên Vạn Vực, chỉ cần là tu sĩ thì không ai mà không nhận ra Diệp Thành.
Chính vì hắn ta nhận ra Thánh Thể Diệp Thành nên mới không thể tin được.
Diệp Thành hiển nhiên đã chết, chiến đấu với Thiên Ma, chôn vùi trong bầu trời sao.
Nhưng ai có thể ngờ rằng hắn vẫn còn sống, đây là một huyền thoại sống động! Truyền thuyết về hắn tồn tại đến đời sau và được truyền lại trên thế gian.
Đôi mắt hắn ta lóe lên ánh sáng thần thánh, vô cùng phấn khích.
Thánh thể bất khả chiến bại cùng cấp, một đời giết hai Đại Đế, kẻ tàn nhẫn nhất trên thế giới, nhất định sẽ giành lại phần thăng cho Chư Thiên, sự †ồn tại của Diệp Thành sẽ khiến Hồng Hoàng biết rằng Chư Thiên không phải không có người tài.
Những cảm xúc phấn khích tràn ngập tâm trí hắn ta, khiến máu trong
người hắn ta sôi sục.
Hắn ta cũng giống như Thanh Xuyên, nóng lòng muốn nhìn thấy... Diệp Thành đánh bại đại tộc Hồng Hoang, cảnh tượng đó nhất định rất đẹp.
“Nợ máu phải trả bằng máu.” Khi hắn ta đang kích động thì Quỳ Ngưu hừ lạnh một tiếng.
"Đánh, nhất định phải đánh, chết tiệt."
"Phương hướng." Diệp Thành lập tức đứng lên, ánh mắt lạnh lùng.
“Đông bắc, cách xa tám vạn dặm.” Thanh niên ký chủ lau nước mắt: “Có một hành tinh cổ xưa màu đỏ sẫm, đó là quê hương của ta.”
Diệp Thành không nói gì, bước vào bầu trời sao, giống như một ánh sáng thần tiên.