Tiên Võ Đế Vương

Chương 2866: Chỉ dựa vào ngươi?



"Ta tên là Trần Dạ." Diệp Thành hét lên, cả Bát Hoang đều run rẩy.

"Hay cho tên Trần Dạ ngươi, hôm nay sẽ khiến ngươi sống không bằng chết." Sương máu quay cuồng từ xa, cuốn lên những con quái vật khổng lồ, tất cả đều là bản thể của Đào Ngột, bao gồm rất nhiều Đào Ngột cấp Đại Thánh.

"Chỉ dựa vào ngươi?" Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, lao thẳng tới chỗ đó chém giết.

Một Đào Ngột Đại Thánh có tốc độ nhanh nhất, mở miệng phun ra một sát kiếm, xuyên qua khoảng không và muốn giết chết Diệp Thành chỉ trong một kiếm.

Nhưng Diệp Thành là ai? Thân thể của hắn cực kỳ nhanh nhẹn, hắn thu nhỏ lại trong một bước và tránh thoát, hắn không nói một lời, chỉ vung giáo tấn công.

Đào Ngột Đại Thánh kia rơi vào tình trạng bi thảm, cái đầu khổng lồ bị đập vỡ tan, lan ra cả cơ thể, cơ thể của Đại Thánh hóa thành làn sương máu, cũng may là Nguyên Thần của hắn ta thoát ra sớm nên mới không bị giết.

Tuy nhiên, việc hắn ta có trốn hay không thực sự cũng không có gì khác biệt.

Diệp Thành rất tự giác, tiến lên đập thêm cho hắn ta một giáo nữa, ngay cả Nguyên Thần cấp Đại Thánh cũng không thể thoát khỏi bị ngọn giáo của hẳn giết chết.

Đào Ngột sửng sốt, một Đại Thánh đã bị giết chỉ trong hai chiêu, rốt cuộc thanh niên đeo mặt nạ này là thần thánh phương nào?

Tuy nhiên, trên người Diệp Thành có một sức mạnh thần bí che giấu ngoại hình và huyết mạch thực sự, ngay cả cấp Chuẩn Đế cũng không chắc có thể nhìn ra được.

“Hợp lực hạ gục hắn.” Đào Ngột Đại Thánh thứ hai tức giận hét lên, huyết khí dâng lên giữa mày, tung ra một cái ấm quý bằng bạc.

Đó là vũ khí bản mệnh của hản ta, nằm giữa bầu trời và vững chắc như một ngọn núi.

Loại vũ khí này thực sự phi thường, nó ẩn dấu trận pháp phong ấn và khắc trận pháp giết chóc, hầu hết Đại Thánh bình thường chắc chắn sẽ không thể chịu được sự trấn áp.

Như không chịu nổi áp lực của cái ấm quý, bầu trời đột nhiên sụp đổ. Áp lực cấp bậc Đại Thánh thật sự bàng bạc mạnh mẽ đến mức khiến lòng người run rẩy.

Tuy nhiên, mặc dù vũ khí cấp Đại Thánh cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vẫn phải nhìn người. Diệp Thành thậm chí còn không nhìn lấy một cái, vung giáo đập tới, cây

giáo chiến cấp Chuẩn Đế, làm sao vũ khí cấp Đại Thánh có thể sánh được.

Âm thanh leng keng vang lên, cái ấm quý vừa rồi còn phô bày uy lực mạnh mẽ, giờ đây đã nổ thành từng mảnh, rơi khắp trời đất.

Mà Đào Ngột Đại Thánh kia cũng bị bắn ngược lại, nhảy sang một bên. Hắn ta còn chưa kịp đứng vững thì Diệp Thành đã lao tới trước mặt,

chín Thần Thương phá Thần Hải của hắn ta, một ngọn giáo chiến xuyên thấu Nguyên Thần của hẳn ta.

Lại là một Đại Thánh bị tiêu diệt, cho đến lúc chết hắn ta vẫn còn chán nản, tại sao ta đã chết rồi? Quá nhanh, còn chưa kịp nói di ngôn.

“Thôn diệt.” Tên Đào Ngột thứ ba xông tới, phun ra một biển máu, càn quét trời đất và cũng nuốt chửng cả trời đất, từng sợi huyết khí nặng như núi, nghiền nát một Đại Thánh cũng rất dễ dàng.

"Nuốt em gái ngươi." Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, cầm giáo tấn công liên tục.

Dù đang bị bao vây nhưng chỉ mất một lúc, hắn đã lao ra như một con rồng và giáng xuống một giáo.

Được rồi! Đào Ngột Đại Thánh thứ ba, bị đập nát đầu, máu thịt lẫn lộn, Thần Hải rung lên, Nguyên Thần cũng bị thương nặng.

Diệp Thành rất ân cần, sợ hai tên Đào Ngột trước đó sẽ cô đơn nên đưa tên Đào Ngột thứ ba đến bầu bạn với chúng.

Sự dữ tợn của hăn khiến những tên Đào Ngột đang xông tới muốn liều mạng đều khựng lại.

Liên tiếp tiêu diệt ba Đại Thánh, đây là sức chiến đấu đáng sợ gì vậy. Tuy tộc Đào Ngột tàn ác nhưng cũng không hề ngu ngốc, đối thủ mạnh như vậy, nếu còn xông tới chẳng phải là tự nhiên muốn tìm kiếm kích thích

sao?

Kết quả là cả đám to xác trên trời đều tranh nhau bỏ chạy, những người như Diệp Thành thì cần Chuẩn Đế mới có thể trấn áp được.

"Đi đâu." Diệp Thành nhìn thấy Đào Ngột chạy trốn, lạnh lùng kêu lên. Hắn không đuổi theo mà giương cung cài tên, Tiên Hỏa biến thành cung thần, Lôi Đình biến thành mũi tên thần, nhắm vào một người và trực tiếp bắn

ra.

Âm thanh vù vù không dứt, mũi tên Lôi Đình xuyên qua không trung, xuyên qua không gian hư vô, mang theo sức công phá mạnh mẽ.

Đào Ngột khốn khổ, dù có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn

mũi tên thần được, hết tên này đến tên khác đổ máu trên bầu trời và chúng cũng lần lượt rơi xuống khỏi bầu trời.

Cảnh tượng này có chút hỗn loạn, rõ ràng là những con thú mạnh mẽ của Hồng Hoang, ở trước mặt Diệp Thành lại giống như chim nhỏ, không chịu nổi một đòn.

'Từng tên một bị bắn trúng, không mũi tên nào bị lệch, cực kỳ chính xác.

Các tu sĩ bị bóc lột đều ngẩng đầu lên, há miệng, trợn mắt nhìn chằm chằm, người đó... kích hoạt bug vô địch đúng không!

“Khi nào ta mới có thể mạnh mẽ được như lão thất?” Quỳ Ngưu lại xoa cằm, ngơ ngác lẩm bẩm.

“Hay lắm.” Thanh niên ký chủ ở bên cạnh hét lớn, nhìn những con Đào. Ngột lần lượt bị giết chết, thật sự rất thỏa mãn.

Hiện tại hắn ta biết là Diệp Thành nên cũng không quá kinh ngạc, so với một đời giết chết hai vị Đại Đế thì đây chỉ là trò trẻ con mà thôi.

"Tộc Đào Ngột sẽ không bỏ qua cho ngươi." Đào Ngột gầm lên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt hung dữ, giống như một ác ma.

"Tộc Cùng Kỳ cũng từng nói những lời như vậy." Diệp Thành cười lạnh, nhưng hắn vẫn không dừng lại, hết mũi tên này đến mũi tên khác, bắn một cách trôi chảy.

Không biết khi nào những tiếng gầm biến mất và không còn tiếng vang nữa.

Thế giới trở nên yên bình, im lặng đến đáng sợ, không ai lên tiếng.

"Ân nghĩa này, suốt đời khó quên." Tất cả tu sĩ chắp tay, quay người, đỡ nhau rồi chạy về phía xa.

"Đi thôi, chắc chắn sẽ có người của tộc Đào Ngột tới.' Quỳ Ngưu nói. "Đi thì tất nhiên là phải đi rồi, nhưng có một ít bảo bối tuyệt đối không thể để lại cho tộc Đào Ngột." Diệp Thành cười lạnh, bước một bước hướng

lên trời.

Nhìn thấy hắn xòe năm ngón tay ra, ấn xuống đất và sử dụng thần thông.