Tiên Võ Đế Vương

Chương 2867: Ông nội của hắn ta



Mặt đất rung chuyển, những vết nứt lớn mở ra theo những tiếng động ầm ầm.

Lập tức, tỉnh hoa sáng ngời tỏa ra, bị Diệp Thành kéo ra, đó chính là căn nguyên của những ngôi sao, nền tảng của cổ tỉnh.

Sở dĩ tộc Đào Ngột chiếm giữ cổ tỉnh này chắc hản là do khu mỏ của Xích Nguyệt Tỉnh.

Sở dĩ có nhiều mỏ là vì chúng được hưởng lợi từ căn nguyên của ngôi sao.

Tất cả các tu sĩ ở đây đều đã bỏ trốn, vật vô chủ thì không thể để tộc Đào Ngột hưởng lợi được, họ sẽ không giữ lại những gì có thể lấy đi.

Khi căn nguyên của ngôi sao bị lấy đi, hoa cỏ trên hành tinh này lần lượt héo úa, chết lặng, không còn hơi thở của sự sống.

Quỳ Ngưu cũng không nhàn rồi, những mỏ nguyên thạch được khai thác đã chất đống như núi, bị hắn ta thu hết theo từng mảnh, cướp sạch.

Sau đó, hai người chia ra hai hướng khác nhau, càn quét từng ngọn núi.

Đây là quyết tâm không để lại bất kỳ báu vật gì cho tộc Đào Ngột, chiếm lấy quê hương của người khác, muốn lấy những gì đã có sẵn à, tưởng bở.

Sau khi càn quét sạch sẽ, hai người mới cùng nhau bước ra khỏi cổ tỉnh.

Chưa đầy nửa canh giờ sau khi hai người rời đi, một nhóm người đã hạ xuống, mang theo hơi thở Hồng Hoang, họ đều là người của tộc Đào Ngột.

"Tên khốn." Âm thanh giận dữ đột nhiên vang lên, rung chuyển cả bầu trời.

"Sảng khoái." Cách đó khá xa, Quỳ Ngưu và Diệp Thành vẫn đang chạy vội trên bầu trời sao, đều nghe thấy tiếng gầm giận dữ, thực sự rất sảng khoái.

Sao trời không yên tĩnh, máu tươi bay khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Có rất nhiều tu sĩ đã bỏ trốn, cảnh tượng đau thương, cũng có rất nhiều đại tộc Hồng Hoang xuất hiện gây rối, thủ đoạn của họ rất đẫm máu và tàn nhẫn.

Đối với việc này, Diệp Thành không hề ngần ngại ra tay, các tu sĩ Chư Thiên đều đã từng chiến đấu chống lại Thiên Ma bảo vệ tất cả chúng sinh trên Vạn Vực.

Nhưng các đại tộc Hồng Hoang chẳng làm gì cả mà còn gây ra hỗn loạn.

Bất cứ khi nào nhìn thấy Hồng Hoang gây chuyện, hắn sẽ tức giận, gặp một lần đánh một lần, thực sự đã giẫm lên máu xương và chảy biển máu trên suốt chặng đường.

Cái tên Trần Dạ dần dần lan rộng và được rất nhiều người đời biết đến.

Hồng Hoang tức giận, ít nhất có tới trăm chủng tộc phái cường giả truy lùng Diệp Thành, làm lơ hiệp định đình chiến của Chư Thiên.

Nhưng Diệp Thành là ai? Hắn có sức chiến đấu mạnh mẽ và cũng rất khó nắm bắt.

Chiến thuật của hắn rất thường thay đổi, đánh một trận thì thay đổi một địa điểm, không hề có kết cấu rõ ràng và cũng không dài dòng, đánh nhanh thắng nhanh.

Tuy rằng quy mô của Hồng Hoang không nhỏ, nhưng vẫn không thể tìm thấy bóng dáng của hắn, mỗi lần chạy tới thì ngay cả chiến trường cũng đã bị càn quét sạch sẽ.

Điều khó chịu nhất là họ thậm chí còn không biết Diệp Thành là ai.

Muốn trách thì chỉ có thể trách Diệp Thành có kế hoạch và tính toán, còn họ thì giống như những con ruồi không đầu, muốn tìm được một người không biết khó khăn đến nhường nào.

"Tên Trần Dạ kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, quá mạnh."

"Không ai biết, chỉ biết hắn đeo mặt nạ và không để lộ bộ mặt thật của mình."

"Đúng là hả giận, cuối cùng cũng có người bước ra đối đầu với tộc Hồng Hoang, giết, giết cho chúng tối tăm mặt mày."

"Khi Thiên Ma xâm chiếm, chúng không chịu ra mặt, Thiên Ma bị tiêu diệt, chúng lại chạy ra gây rối, đáng bị giết, thật sự quá thỏa mãn."

Khắp nơi trong bầu trời sao, chỉ cần là nơi tu sĩ tụ tập thì đều đang thảo luận về chuyện này.

Cái tên Trần Dạ giống như mọc cánh, bay đến Chư Thiên Vạn Vực, lan rộng đến mọi ngóc ngách của vũ trụ, thực sự nổi tiếng khắp Nhân giới.

"Có thể suy ra lai lịch của Trần Dạ." Trong Thiên Huyền Môn của Đại Sở, một nhóm Chuẩn Đế vây quanh Nhân Vương thành một vòng tròn.

"Điều có thể chắc chắn là cảnh giới Thánh Nhân." Nhân Vương bình tĩnh nói.

"Không thể nào!" Thiên Lão nhướng mày: "Cấp Đại Thánh bị hắn tiêu diệt cực kỳ nhiều, chẳng lẽ lại là Thánh Nhân sao?"

"Có sự giúp đỡ của Chuẩn Đế binh, không phải một, mà là ba."

"Chỉ dựa vào sức mạnh của Chuẩn Đế binh, lại dám khiêu khích các đại tộc Hồng Hoang, tên nhóc con Trần Dạ đó thật gan dại"

"Để ta tính toán lại." Nhân Vương nói xong liền lấy Cửu Cung Bát Quái ra, niệm chú, không ngừng diễn hóa tính toán.

Tất cả các Chuẩn Đế đều im lặng, không quấy rầy, chỉ im lặng chờ đợi. Nhân Vương càng tính càng không ra manh mối, lông mày của ông ta không ngừng nhíu lại, ánh mắt lúc tối lúc sáng, mang theo những ý nghĩa

khó tả.

Trên bầu trời sao, Diệp Thành cầm sát kiếm trong tay và bước đi trong không trung.

Vừa rồi gặp phải Thao Thiết gây rối, trong cơn thịnh nộ, hắn đã tàn sát tất cả, giết đến hai mắt đỏ bừng, sát khí dâng trào.

“Các cổ tinh có sinh linh hiếm gặp, đều đã biến thành hành tinh chết hết rồi.” Quỳ Ngưu bám vào miệng lò, suốt chặng đường vừa nhìn vừa mắng.

Không cần phải nói, những cổ tinh có sinh linh đó đều bị hủy hoại bởi các đại tộc Hồng Hoang, chúng đã lấy đi căn nguyên của các ngôi sao và biến chúng thành ngôi sao chết.

"Lần thứ hai khi Thiên Ma xâm lấn, rất nhiều Chuẩn Đế bị giết trong trận chiến, sức chiến đấu bị tổn hại nghiêm trọng, nên Hồng Hoang mới dám hoành hành ngang ngược như vậy." Diệp Thành cất sát kiếm, lấy một bầu rượu ra.

"Ta thấu hiểu sâu sắc về điều này." Quỳ Ngưu thở dài.

Ông nội của hắn ta, lão tổ của tộc Quỳ Ngưu, đã chết khi chiến đấu với Ma Quân, tộc Quỳ Ngưu...đã không còn vinh quang của ngày xưa.

Nếu không phải tộc Quỳ Ngưu vẫn còn có đế binh để trấn giữ thì có lẽ họ đã bị Hồng Hoang tiêu diệt, mỗi lần nhớ lại điều này, hắn ta lại càng tức giận hơn.


"Thao Thiết." Quỳ Ngưu hừ lạnh một tiếng: "Thao Thiết cấp bậc Chuẩn Đế"

"Căn nguyên thuần khiết, không phải là nhánh phụ, huyết mạch chân chính của hoàng tộc." Diệp Thành trầm ngâm, sắc mặt càng thêm khó coi.

Với ba Chuẩn Đế binh, hắn không sợ bất cứ ai dưới cấp Chuẩn Đế, nhưng nếu là cấp Chuẩn Đế thì lại là chuyện khác.

Chưa kể, Thao Thiết Chuẩn Đế kia lại mang huyết mạch hoàng tộc, ở cùng đẳng cấp, một mình ông ta đủ sức đấu với ba Chuẩn Đế của Nhân tộc.