Tiên Võ Đế Vương

Chương 2868: Nhìn thấy lốc xoáy lan rộng tới đây



Trong khi hai người đang nói chuyện, bầu trời sao rung chuyển ầm ầm.

Tất cả chỉ vì Thao Thiết Chuẩn Đế, một vòng xoáy đen tối lấy ông ta làm trung tâm đã hình thành, xoay tròn nhanh chóng và ngày càng lớn hơn.

Một ngôi sao cách đó không xa bị hút vào và phát nổ, chỉ còn một ít căn nguyên của sao trời cũng bị nuốt chửng.

Ngay cả những tu sĩ đang chạy trốn đi ngang qua cũng bị lốc xoáy cuốn vào, không kịp kêu lên một tiếng nào thì cả thể xác và Nguyên Thần đều bị nuốt chửng.

Thao Thiết Chuẩn Đế thực sự không kiêng nể gì, nuốt chửng chúng sinh.

Diệp Thành hơi nheo mắt lại, Thao Thiết ham ăn, nuốt chửng trời đất, đúng là không hề sai, đây là thần thông thiên phú của tộc Thao Thiết.

Vì thói tham ăn của Thao Thiết mà rất nhiều chủng tộc đã bị tiêu diệt.

Cách đây nhiều kiếp, Thôn Thiên Ma Tôn đã sử dụng thần thông háu ăn của Thao Thiết để chế tạo ra Thôn Thiên Ma Công, được lưu truyền cho đến ngày nay.

Nhìn thấy lốc xoáy lan rộng tới đây, Diệp Thành lập tức bỏ chạy.

Hả? Thao Thiết Chuẩn Đế liếc mắt và nhìn thấy Diệp Thành, đôi mắt già nua của ông ta hơi nheo lại, ngửi được căn nguyên thuần khiết của Diệp Thành.

Ngay lập tức, sức mạnh Chuẩn Đế của ông ta lan ra như những gợn sóng, muốn dùng sức mạnh của Chuẩn Đế để giam cầm Diệp Thành rồi nuốt chửng hắn.

Sức mạnh của Chuẩn Đế thực sự đáng sợ, nghiền nát bầu trời sao sụp. đổ trên đường, áp lực khủng khiếp như vậy thì ngay cả cấp Đại Thánh cũng phải quỳ xuống.

Diệp Thành đột nhiên quay lại và dùng thanh kiếm sắt dày nặng trong tay để đón đỡ.

Sức mạnh của Chuẩn Đế đánh vào thanh kiếm sắt, gây ra những tia lửa và tiếng kêu leng keng, giống như tiếng sắt đá va chạm, khiến hắn bị hất ngược lùi về phá sau.

Khi Thao Thiết Chuẩn Đế nhìn thấy thì có chút kinh ngạc, sức mạnh của Chuẩn Đế mà ngay cả Đại Thánh cũng không thể ngăn cản, lại không thể tiêu diệt được một Thánh Nhân.

Trong phút chốc, ông ta có chút hứng thú với Diệp Thành.

Ánh mắt của Chuẩn Đế sắc bén như vậy, ông ta có thể nhìn ra bên người Diệp Thành có một vũ khí bí mật, chính là Chuẩn Đế binh, nếu không hắn căn bản không chịu nổi áp lực.

“Thú vị.” Thao Thiết Chuẩn Đế châm chọc, giơ tay bắt lấy.

Ông ta rất hứng thú với vũ khí bí mật và căn nguyên huyết mạch của Diệp Thành, gặp được món ăn ngon như vậy, làm sao ông ta có thể bỏ qua

được.

Nhưng cái năm tay này không thành công, Diệp Thành đã xoay người bỏ chạy, một chưởng của Chuẩn Đế lại không bắt được hắn.

Thao Thiết Chuẩn Đế sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một Thánh Nhân chạy nhanh như vậy, tốc độ bỏ chạy đó thật sự rất trôi chảy.

Đầu tiên là thoát khỏi bị ông ta nuốt chửng, sau đó là chống lại sức mạnh Chuẩn Đế của ông ta, bây giờ lại thoát khỏi một chưởng của ông ta, điều này hoàn toàn chứng minh Diệp Thành phi thường.

Nhưng càng như vậy thì ông ta càng thích thú, lập tức đuổi theo.

Một bước vượt qua của Chuẩn Đế giống như bước trên dòng sông dài thời gian, đảo lộn mọi thứ, phá vỡ pháp tắc và đi với tốc độ cực nhanh.

"Lão già chết tiệt, mẹ nó, bị bệnh nặng à! Ai chọc tới ông."

Diệp Thành đang chạy trốn cũng không chịu thành thật, hắn cứ quay đầu lại và gân cổ lên mắng một cách dứt khoát, vô liêm sỉ.

Lời mắng mỏ của hắn khiến cho Thao Thiết Chuẩn Đế tức giận, ông đây. là Chuẩn Đế, Thao Thiết Chuẩn Đế thuộc hoàng tộc, chưa bao giờ bị mắng như vậy.

Nhưng Diệp Thành lại cố ý như vậy, chỉ thẳng mặt ông ta.

Hắn đã tàn sát ba Đại Đế, chẳng lẽ còn sợ ngươi sao, Thao Thiết Chuẩn Đế thì đã sao, ta cứ mắng ngươi đó, làm gì được nào!

"Tìm chết." Thao Thiết Chuẩn Đế hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay chọc tới.

Diệp Thành lẩn đi, né tránh trong gang tấc, tiếp tục trốn thoát.

Một lần nữa bị tránh né, Thao Thiết Chuẩn Đế trở nên tức giận, ngừng sử dụng bí thuật, chỉ băng qua bầu trời sao để truy đuổi ráo riết.

Chuẩn Đế của tộc Thao Thiết kiêu ngạo như vậy, đối phương chỉ là một Thánh Nhân nhỏ bé, nhưng lại khiến ông ta liên tục thất bại, đó là một sự sỉ nhục rất lớn.

"Rồi, chọc giận ông ta." Quỳ Ngưu ho khan một tiếng.

"Đây chính là hiệu quả mà ta mong muốn." Diệp Thành cười lạnh, khí huyết dâng lên, thiêu đốt như lửa, liều mạng bỏ chạy.

Sau lưng hắn, hai mắt của Thao Thiết Chuẩn Đế đỏ hoe, vẻ mặt dữ tợn, giống như một ác ma, ông ta đã hạ quyết tâm phải bắt sống Diệp Thành.

Bầu trời sao trở nên sống động vì sự rượt đuổi của hai người.

Bất cứ nơi nào ông ta đi qua, bầu trời sao rung chuyển, sức mạnh Chuẩn Đế cuộn trào, những ngôi sao chết lần lượt nứt ra.

"Tránh ra." Diệp Thành rít lên, hét lên suốt chặng đường.

Trên bầu trời sao có rất nhiều tu sĩ chạy nạn, phần lớn đều hoảng sợ bối rối, khó tránh khỏi đụng phải, hắn không muốn những tu sĩ đó bị liên lụy.

Nhưng chuyện vớ vẩn vẫn xảy ra, quá nhiều tu sĩ bị xô ngã, chưa kịp đứng vững thì Thao Thiết Chuẩn Đế đã lao tới.

Áp lực khủng bố của Chuẩn Đế khiến cho từng nhóm người ngã xuống, rất nhiều người có tu vi yếu kém bị nghiền nát, bầu trời sao nhuốm đầy máu.

"Ta... ta không nhìn lầm đó chứ! Một Thao Thiết Chuẩn Đế đuổi theo một Thánh Nhân?" Những tu sĩ trốn thoát cực kỳ ngạc nhiên.

"Tốc độ chạy trốn của vị Thánh Nhân đó thật đáng kinh ngạc!"


Nghĩ đến đây, tốc độ của ông ta đột nhiên tăng lên một bậc, nếu thật sự là Trần Dạ, lần này bắt được hắn sẽ là công lao lớn.

Phía trước, Diệp Thành chỉ muốn chạy trốn, vừa chạy vừa mắng ông ta suốt một đường.

Các tu sĩ khắp nơi nghe thấy đều run rẩy, dám chửi bới Thao Thiết Chuẩn Đế thì chắc chắn là Trần Dạ, chỉ có hắn là không sợ trời không sợ đây như vậy.

Tuy nhiên, dù tò mò nhưng không ai dám đi theo.