Tiên Võ Đế Vương

Chương 490



Chương 490

“Thiên Lôi?”, nhìn thấy lôi điện màu đen, lão già kia đầu tiên là giật mình, sau đó vẻ mặt không kiềm chế nổi sự vui sướng: “May mắn, thật sự may mắn! Không ngờ còn có Thiên Lôi, ha ha ha…”

Ùng!

Khi lão ta cười lớn, Tiên Hoả màu vàng kim bập bùng, ngọn lửa nhỏ hoá thành biển lửa màu vàng, lăn về phía ông ta.

Cùng lúc đó, Thiên Lôi màu đen cũng không nhàn rỗi, ban đầu chỉ là quả cầu lôi điện to bằng nắm tay sau đó nhanh chóng trở nên khổng lồ, cuối cùng hoá thành biển lôi điện, hơn nữa còn hoà vào làm một với biển chân hoả.

Biển lửa và biển lôi điện dung hoà phát ra tiếng vo ve chói tai, sức mạnh cực lớn đan xen, biển lôi điện và chân hoả cuộn trào, áp lực khiến hư không chấn động.

“Không ngờ Thiên Lôi và chân hoả còn có thể dung hoà”, Diệp Thành phía dưới hiển nhiên cũng chưa từng nghĩ tới chân hoả và Thiên Lôi của mình còn có thể tự dung hợp với nhau, sức mạnh bộc phát sau khi dung hợp cũng không vừa.

Nhưng tất cả những điều này đều không là gì trong tay lão già kia.

Lão ta cắn lưỡi phụt ra một giọt máu, mà giọt máu này nở rộ rồi nhanh chóng trở nên to lớn, cuối cùng hoá thành một biển huyết sắc, thậm chí trong đó còn có tiếng kêu than của ác quỷ.

Ầm!

Biển lôi chân hoả và biển huyết sắc va chạm, nhưng kết quả không khó dự đoán.

Biển lôi và chân hoả bị biển huyết sắc nuốt chửng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, về cơ bản là xu thế nghiền nát.

Hư không mờ mịt, Thượng Quan Ngọc Nhi điều khiển linh kiếm, lảo đảo suốt chặng đường, có nguy cơ ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Tam thúc công, tam thúc công”, trên đường đi, Thượng Quan Ngọc Nhi liên tục lo lắng gọi, hy vọng có thể nghe được câu trả lời, cô ta chỉ mong mau chóng tìm được người nhà Thượng Quan để họ tới cứu Diệp Thành.

Quả nhiên tiếng gọi của cô ta đã được đáp lại, một bóng hình quen thuộc hiện ra trước mắt.

“Tam thúc công”, thấy tam thúc công của mình, Thượng Quan Ngọc Nhi vội vàng điều khiển phi kiếm, có lẽ linh lực đã cạn kiệt mà thương thế của cô ta lại quá nặng, vừa mới bay chưa được một trượng đã ngã xuống khỏi linh kiếm.

“Ngọc Nhi”, Thượng Quan Bác cách đó hàng nghìn trượng nhanh chóng đi tới, kéo được Thượng Quan Ngọc Nhi trước khi cô ta rơi vào khoảng không.

“Ngọc Nhi cô nương, đồ đệ ta đâu?”, cùng tới còn có nhóm Sở Huyên, cô ta không quan tâm đến việc có lỗ mãng hay không mà lập tức túm lấy tay Thượng Quan Ngọc Nhi, hy vọng có thể nhận được tin tức khẳng định từ cô ta.

“Hướng… hướng kia”, Thượng Quan Ngọc Nhi giơ tay chỉ về một phía.

“Cảm ơn”, Sở Huyên đột nhiên đứng dậy, không dám dừng lại lâu, một đường như thần hồng xẹt qua bầu trời.

“Ngọc Nhi, rốt cuộc mọi người đã gặp chuyện gì vậy?”, Thượng Quan Bác nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi trong vòng tay mình.

“Cảnh giới Không Minh, ít nhất cũng thuộc tầng tám”.

“Tầng… tầng tám?”