Tiên Võ Đế Vương

Chương 700



 Vút! 

 Khi mọi người còn đang nói chuyện thì một thanh kiếm sắc lạnh được rút ra phá tan bầu không khí yên tĩnh, đó không phải là kiếm thật mà là sát kiếm thoát ra khỏi cơ thể Diệp Thành. 

 Thấy vậy, tất cả mọi người đều run rẩy, cảm thấy toàn thân lạnh toát! 

 Rắc! Rắc! 

 Ngay sau đó, bên trong đại điện có hàn băng xuất hiện, xung quanh Diệp Thành nhanh chóng kết thành hàn băng, đến cả linh khí bên trong không khí cũng kết thành cặn băng. 

 Đôi mắt Diệp Thành đã nhoà nước, những hàng chữ tình báo kia như từng con dao cứa vào mỗi đoạn xương cốt trong cơ thể hắn. 

 Hắn vẫn luôn cho rằng Nam Sở vẫn là Nam Sở của trước kia, Hằng Nhạc Tông vẫn là Hằng Nhạc Tông của trước kia, con người vẫn như xưa, nhưng hiện giờ xem ra mọi thứ hắn nghĩ chỉ là hoang tưởng. 

 Trong tầm nhìn mơ hồ, Diệp Thành như trông thấy từng cảnh tượng rời rạc: “Tạ Vân bị móc đi đôi mắt, Hoắc Đằng tàn phế lảo đảo đang đi trước mặt, Hổ Oa bị nhốt vào chuồng chó và bị ném vào biển thây không ai cứu giúp, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt bị kẻ mạnh truy sát chạy khắp nơi lần trốn, Bàng Đại Xuyên bị một cây mâu găm đến chết, Sở Linh bị truy sát mình đầy thương tích…” 

 “Đây là lần đầu tiên chúng ta giấu tin tình báo”, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết mặc dù áy náy và tự trách nhưng bọn họ cũng thật thà lần lượt tiến lên trước chắp tay cúi người: “Ta đã sai rồi, xin Thánh Chủ trừng phạt”. 

 “Diệp Thành, việc này…” 

 “Tiền bối, ta hiểu”, không đợi Thiên Tông Lão Tổ nói xong, Diệp Thành đã lên tiếng trước, hắn cố gắng kiềm lại những giọt nước mắt chực tuôn rơi, sát khí đằng đằng cũng cố gắng kiềm chế lại, hàn băng trong đại điện trong chốc lát vỡ tan. 

 “Các vị tiền bối, theo ta về phía Nam”, giọng Diệp Thành khản đặc nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn nhấc chân đi ra khỏi đại điện. 

 Trong màn đêm đen, gió lạnh rít qua. 

 Trên mặt đất rộng mênh mông, mười lăm người mặc đạo bào màu đen giống như mười lăm đạo thần mang rẽ qua bầu trời đêm. 

 Phía trước, Diệp Thành di chuyển với tốc độ nhanh nhất, toàn thân toát ra tinh khí, trông hắn như ngọn lửa cháy rực, đôi mắt hướng về phía Nam. 

 Phía sau, Thiên Tông Lão Tổ, mấy người phía Chung Giang cũng di chuyển nhanh không kém, bọn họ đuổi theo sau. 

 “Có lẽ từ khi hắn thành ma và bị người ta mưu sát, hắn đã trải qua quá nhiều chuyện nên mới vậy”, lão tổ nhà họ Tô khẽ giọng: “Hắn của hiện tại không còn là một tên tiểu tử ngông cuồng năm xưa nữa, tâm tính của hắn đã được tôi luyện, còn rắn rỏi hơn cả sát”. 

 “Ta cảm nhận được sát khí của hắn từ trong xương cốt, nhưng không phải là nhằm vào Chung Giang và Hồng Trần Tuyết”, Cổ Tam Thông vuốt râu, “mà là sát khí nhằm vào kẻ thù”. 

 “Lần này về phía Nam, Nam Sở chắc chắn sẽ lại dậy sóng rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng thở dài lên tiếng. 

 “Ta như trông thấy một vị ma vương cái thế, hắn sẽ đạp lên xương máu chinh chiến bát hoang”.