Tiên Võ Đế Vương

Chương 701



 Đêm tối ở Nam Sở, trong màn đêm yên tĩnh, bầu không khí phảng phất mùi máu tanh. 

 Bên trong một rặng núi tăm tối vang lên tiếng động hết sức chói tai, đây là một bóng người đẫm máu, tay cầm sát kiếm nhuốm máu, lảo đảo bước đi, đằng sau còn để lại dấu chân máu, mỗi một bước đi hết sức khó khăn vì người này đang trọng thương. 

 Thông qua ánh trăng mờ ảo vẫn có thể trông thấy khuôn mặt nhơ nhuốc máu của người này. 

 Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là chưởng giáo Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông sao? 

 Bịch! 

 Dương Đỉnh Thiên vừa sải bước đi thì lại mỏi mệt ngã xuống dưới một vách đá. 

 “Đây là Hằng Nhạc mà ta vẫn cố liều mạng để bảo vệ sao?”, Dương Đỉnh Thiên ngẩng mặt nhìn trời, trong đôi mắt ông ta nhoà nước mắt nhưng ông ta lại bật cười, cười một cách bi thương, dưới màn đêm, ông ta bước đi mỏi mệt với bóng dáng già nua. 

 Dương Đỉnh Thiên bị truy sát cả chặng đường, ông ta cũng phải lẩn trốn cả chặng đường, trong giây phút mỏi mệt nhất Dương Đỉnh Thiên mới phát hiện ra kẻ truy sát mình lại chính là người của Hằng Nhạc Tông, những người mà ông vẫn luôn liều mạng để bảo vệ. 

 Roẹt! Roẹt! 

 Ngay sau đó, bên trong rừng rậm có gió rít lên, trong hư không thần hồng liên tiếp xuất hiện từ tứ phương tám hướng, kẻ nào kẻ nấy mặc áo bào đen, đi đầu chính là thủ toạ ngoại môn của Địa Dương Phong – Cát Hồng. 

 Thấy vậy, Dương Đỉnh Thiên đang cố gắng chống trọi với từng đợt truy sát lảo đảo đứng dậy. 

 “Sư huynh, huynh để đệ tìm thấy dễ dàng quá”, Cát Hồng tay cầm sát kiếm, bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, trong đêm đen ông ta bật cười tôi độc giống như ác ma chui ra từ địa ngục. 

 “Rốt cục là ai muốn giết ta, là Doãn Chí Bình hay Thông Huyền?”, Dương Đỉnh Thiên cố gắng đứng vững, ánh mắt tăm tối nhìn Cát Hồng. 

 “Có gì khác nhau sao?”, Cát Hồng phất tay tuỳ ý, ông ta bật cười: “Ngày đầu tiên Thánh Tử kế nhiệm thay chưởng giáo đã nói rồi, đám phản nghịch với ý đồ mưu phản như các người nên giết thì phải giết, ồ đúng rồi…” 

 Nói tới đây, Cát Hồng lại vỗ ngực: “Sư tôn cũng nói rồi, thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, huynh biết quá nhiều bí mật, nếu như bán đứng tông môn thì không hay rồi”. 

 “Vu oan giá hoạ”, Dương Đỉnh Thiên không hề phẫn nộ, ông ta không gào thét, bình tĩnh đến kinh người. 

 “Nào sư huynh, sư đệ tiễn huynh lên đường”, Cát Hồng mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, ông ta tung ra một chưởng. 

 Dương Đỉnh Thiên nghiến răng, linh lực tán loạn cố gắng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay tung ra một chưởng. 

 Rầm! 

 Hai chưởng ấn va vào nhau vang lên tiếng nổ ầm vang, những tảng đá lớn ở tứ phương liên tiếp vỡ tan, cây cổ thụ xung quanh cũng gãy đôi, không gian trở nên trống trải hơn nhiều. 

 Phụt! 

 Dương Đỉnh Thiên phun ra ngụm máu lảo đảo lùi về sau, ông ta mỏi mệt, đến hai phần khả năng chiến đấu cũng không có. 

 Vút! 

 Tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, một kiếm mang theo trường hồng của Cát Hồng đâm vào không gian, cứ thế chĩa về phía Dương Đỉnh Thiên giống như thể ông ta không muốn cho Dương Đỉnh Thiên có thêm giây phút được thở. 

 Thấy sát kiếm đâm đến, Dương Đỉnh Thiên lảo đảo nhưng không có thêm động tác dư thừa nào vì nếu như ông ta không thể vận thêm được linh lực thì nhát kiếm kia của Cát Hồng sẽ giết chết ông ta. 


 Bịch! 

 Trong lúc này, Cát Hồng đã nhanh chóng lùi về sau. 

 “Ngươi là ai?”, Cát Hồng hung tợn nhìn Diệp Thành, mặt mày tôi độc thấy rõ: “Ta là người của Hằng Nhạc Tông, việc không nên đụng vào tốt nhất đừng nhúng tay, nếu không Thánh Tử nhà ta mà nổi giận thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy”. 

 “Giết, không để tên nào sống sót”, hồi đáp Cát Hồng là một câu nói lãnh đạm của Diệp Thành.