Tiên Võ Đế Vương

Chương 730



 “Phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành cau mày nhìn sang Lăng Tiêu và Tiêu Tương: “Chuyện gì thế này, sao người của phân điện thứ chín lại đuổi theo hai người?” 

 “Là các lão già ở gia tộc nhà họ Lăng ta mời bọn họ ra tay giết hại chúng ta”, Lăng Tiêu cười bất lực, một nụ cười đầy thê lương. 

 “Nhà…nhà họ Lăng?”, Diệp Thành thẫn thờ, “không phải ngươi là thiếu chủ nhà họ Lăng sao? Sao người của nhà họ Lăng lại truy sát ngươi?” 

 “Hiện giờ huynh ấy không còn là thiếu chủ nhà họ Lăng nữa”, Tiêu Tương ở bên tiếp lời, vẻ mặt tự trách và áy náy: “Sau khi Diệp sư đệ rời đi, sư bá Tiêu Phong đã bị giam lỏng, chúng ta đành phải rời khỏi phân điện thứ chín, ta cùng Lăng Tiêu ca ca tới nhà họ Lăng ở Bắc Sở”. 

 Nói tới đây, nước mắt Tiêu Tương lai dàn dụa: “Không biết bọn họ biết được quá khứ của ta từ đâu còn Lăng Tiêu ca ca lại cố chấp muốn lấy ta nên nhà họ Lăng phẫn nộ đuổi chúng ta đi”. 

 “Sau đó chúng ta bị truy sát”, Lăng Tiêu tiếp tục nói, mỉm cười rất thản nhiên: “Ta biết kẻ truy sát chúng ta không phải là người của phụ thân mà là người trong dòng họ nhà họ Lăng, bọn họ muốn trừ khử một thiếu chủ trên danh nghĩa như ta để con trai của bọn họ được kế thừa chức thiếu chủ”. 

 Nói rồi, Lăng Tiêu lại thở dài: “Chúng ta bị truy sát từ Bắc Sở tới Nam Sở, chúng ta vốn định tìm nơi nào đó để quy ẩn nhưng lại không biết đi đâu về đâu, đám lão già của nhà họ Lăng câu kết với Doãn Chí Bình phái sát thủ giết chúng ta, chúng ta chạy tới đây và gặp phải người của phân điện thứ chín”. 

 Nghe hai người nói xong, Diệp Thành liền cau mày, hắn có thể nghĩ ra cảnh cả hai bị truy sát chạy tới chân trời góc bể cũng không tránh khỏi. 

 Có điều hắn vẫn rất nể trọng Lăng Tiêu, vì một người con gái từng bị vấy bẩn nhưng lại không tiếc đối đầu với gia tộc, từ bỏ quyền lực tối cao, cam tâm tình nguyện cùng Tiêu Tương gánh vác mối thù. 

 “Đúng là hai kẻ đáng thương”, Sở Linh Ngọc tặc lưỡi, lên tiếng: “Tới thành cổ Thiên Thu, nơi đó rất an toàn”. 

 “Thành cổ Thiên Thu?” 

 “Đúng, tới đó đi”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang Tiêu Tương: “Ngọc linh sư thúc, và chưởng môn sư bá đều ở đó”. 

 “Sư phụ và các sư bá đều…”, Tiêu Tương thẫn thờ, những ngày gần đây cô đã từng nghe nói tới biến cố lớn của Hằng Nhạc Tông, không chỉ bọn họ bị truy sát mà phía Dương Đỉnh Thiên cũng bị truy sát. 

 “Ta đã trở về rồi thì đương nhiên sẽ đưa mọi người sát phạt quay về”, Diệp Thành cười nói: “Cho nên thành cổ Thiên Thu chính là đại bản doanh phản công của chúng ta, còn có đại quân Viêm Hoàng của ta nữa”. 

 “Viêm Hoàng? Đại quân?”, cả hai người lại lần nữa sững sờ. 

 “Này, vị đang đứng trước mặt hai người chính là Thánh Chủ của Viêm Hoàng đấy”, Sở Linh Ngọc lên giọng đáp. 

 “Ngươi là Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, lúc này, trong ánh mắt của cả hai đều hiện lên ánh nhìn không sao tin nổi, bọn họ đã từng nghe nói tới Viêm Hoàng ở Tây Lăng đã thống nhất nhưng lại không thể ngờ Thánh Chủ lại chính là Diệp Thành đang đứng trước mặt bọn họ. 

 Đan Thánh Diệp Thành, Tần Vũ Sát Thần, Viêm Hoàng Thánh Chủ, những ngày gần đây, ba cái tên này chấn động Đại Sở nhưng nào ngờ đó lại là một người, cả hai người không thể không bất ngờ. 

 “Sư tỷ, tới thành Thiên Thu thôi”, Diệp Thành mỉm cười: “Nơi đó là nhà của chúng ta, các sư bá đều ở đó, chúng ta cần thời gian tổng hợp sức mạnh, đợi ngày sát phạt quay về Hằng Nhạc Tông”. 

 Ừm, Tiêu Tương gật đầu, cô nghe nói tới cái tên này thì trong ánh mắt chợt rưng rưng. 

 “Tiểu tử, ngươi quả nhiên không phụ Tiêu Tương sư tỷ, ta nhận một người như ngươi làm huynh đệ”, Diệp Thành vỗ vai Lăng Tiêu, “đi thôi, tới thành cổ thiên Thu, đợi hôm nào đó ta uống rượu hỉ của hai người nhé”. 

 “Nhất định, nhất định rồi”, Lăng Tiêu cười sảng khoái, thế rồi hắn đỡ Tiêu Tương đi về một hướng. 

 Sau khi bọn họ rời đi, hai bóng người mặc y phục đen mới đi theo sau. Lăng Tiêu và Tiêu Tương mặc dù nhận ra nhưng lại không nói ra bằng lời, bọn họ biết đó là những người mà Diệp Thành cho đi theo sau âm thầm bảo vệ bọn họ, cả hai người thấy thế thì không khỏi cảm thấy xúc động. 

 “Tiêu Tương cô nương cũng được đấy! Đám lão già nhà họ Lăng có phải mù mắt cả rồi không chứ?”, nhìn hai người rời đi, Sở Linh Ngọc chép miệng. 

 “Cô thì hiểu cái gì?”, Diệp Thành liếc nhìn Sở Linh Ngọc: “Tiêu Tương sư tỷ của ta không còn là nữ tử còn trinh nguyên nữa, tỷ ấy bị kí chủ của Hằng Nhạc Tông làm ô nhục, một thế gia lớn sao có thể chấp nhận tỷ ấy được?” 

 “Còn có chuyện này sao?”, Sở Linh Ngọc tặc lưỡi, “nếu như nói vậy thì Lăng Tiêu đúng là một người tốt”. 


 Thông qua phần kí ức của bọn chúng, hắn biết được rằng phó điện chủ của phân điện thứ chín là một tên ngu ngốc tên Trịnh Liêu, thực lực ở tầng thứ bảy cảnh giới Không Minh, ấy vậy mà làm phó điện chủ của phân điện thứ chín, thế lực đằng sau đúng là không vừa. 

 Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Sở Linh Ngọc đã áp tay vào phần ngực của Diệp Thành. 

 Giây phút tiếp theo, linh phù bên trong cơ thể của Diệp Thành bị cô ta lấy ra ngoài, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Khi Thiên Phù Chú mà Dương Đỉnh Thiên đưa cho Diệp Thành trước đó để che giấu khí tức. 

 “Sao cô lại lấy ra? Ta dựa vào nó để trà trộn khắp nơi đấy”, Diệp Thành rít lên.