Sau khi bước ra ngoài, đó là một Địa Cung yên tĩnh và rộng lớn.
“Điện chủ Thương Hình, chưởng giáo đang ở đại điện chờ người”, hắn vừa bước ra ngoài, hai ông lão canh gác bên cạnh truyền tống trận chắp tay hành lễ.
“Các điện chủ khác đã tới chưa?”, Diệp Thành cất bước ra khỏi truyền tống trận.
“Chỉ chờ mỗi người thôi ạ”.
“Ừm!”, Diệp Thành khẽ đáp, đi về phía Địa Cung.
Ra khỏi Địa Cung, Diệp Thành không khỏi nhìn quanh Hằng Nhạc Tông.
Hằng Nhạc Tông vẫn rực rỡ và xinh đẹp như xưa, khắp nơi đều có quang hoa rạng rỡ, toàn bộ đều được bao phủ bởi mây mù mịt mờ, chín ngọn núi lớn vẫn sừng sững như vậy, các cung điện lầu các vẫn khí thế dồi dào.
Nơi đây đã từng là nhà, nhưng bây giờ lại khiến lòng người nguội lạnh, nghĩ đến là rùng mình.
Di dời ánh mắt, Diệp Thành xoay người đứng thẳng lưng, đi vào đại điện uy nghiêm rộng lớn của Hằng Nhạc Tông.
Đập vào mắt hắn là Doãn Chí Bình đang ngồi trên vị trí chính giữa đại điện, lúc này hắn ta đang lười biếng ngả người trên ghế, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, mà phía trước còn có một nữ đệ tử đang quỳ ở đó bóp chân cho hắn ta.
Bất giác, trong mắt Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn lạnh lẽo không dễ phát hiện, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Mặc dù hắn đã không thể che giấu nổi sát ý đối với Doãn Chí Bình, nhưng ở đây hắn buộc phải kiềm chế, nếu bất cẩn vô tình bại lộ thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn.
Mặc dù hắn tự tin, nhưng cũng không đến mức ngông cuồng không biết giới hạn.
Đây là Hằng Nhạc Tông, nếu Doãn Chí Bình muốn giết hắn thì chỉ cần xông tới là hắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Thôi không nhìn Doãn Chí Bình nữa, Diệp Thành liếc nhìn phía dưới, hai bên mỗi bên đã có bốn người đang ngồi.
Bọn họ lần lượt là tám điện chủ của Hằng Nhạc Tông: điện chủ phân điện thứ nhất: Điên Không, điện chủ phân điện thứ hai: Hư Chấn, điện chủ phân điện thứ ba: Trọng Hàm, điện chủ phân điện thứ tư: Tây Môn Thông, điện chủ phân điện thứ năm: Huyết Viêm, điện chủ phân điện thứ sáu: Đồ Thân, điện chủ phân điện thứ bảy: Cổ Nguyên, điện chủ phân điện thứ tám: Trình Dục.
“Thương Hình, chỉ chờ ngươi thôi đấy”, Diệp Thành vừa vào, điện chủ phân điện thứ sáu Đồ Thân đã xỉa xói.
“Không muốn thì có thể không đợi mà!”, Diệp Thành cười nhạt, trong ký ức của Thương Hình, ông ta và điện chủ phân điện thứ sáu vốn đã bất hoà, có thể cho lão sắc mặt tốt mới lạ.
“Bớt bày bộ mặt thối đó ra với ta đi”, Đồ Thân hừ lạnh.
“Đồ Thân, có phải ngươi muốn ra ngoài luyện tập một chút không?”, Diệp Thành cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, giọng điệu vẫn u ám, hơn nữa còn đầy khiêu khích.
“Đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc”.
“Đi!”
“Được rồi”, Doãn Chí Bình ngồi ở vị trí trên cao cười bỡn cợt: “Hai vị điện chủ lâu lắm mới gặp nhau một lần, tổn hại hoà khí cũng không hay”.
Hừ! Hừ!
Chưởng giáo đã can thiệp rồi, Đồ Thân và Diệp Thành đương nhiên cũng không làm càn nữa, lần lượt ngồi lại vị trí ban đầu.
Sau khi vào vị trí, điện chủ phân điện thứ nhất – Điên Không lên tiếng, mỉm cười nhìn Doãn Chí Bình: “Chưởng giáo, người gọi chúng ta về là có việc gì lớn sao?”
“Đương nhiên rồi”, Doãn Chí Bình cười trả lời: “Ngày mai điện chủ chín phân điện lớn của Chính Dương Tông sẽ tới Hằng Nhạc, bàn chuyện tiêu diệt chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, ta gọi các vị về cũng vì sợ bọn họ chơi xấu”.
“Quả nhiên đúng như mình nghĩ”, Diệp Thành thầm nở nụ cười chế giễu: “Lần này náo nhiệt rồi đây”.
“Cũng không hẳn vậy”, Trọng Hàm lộ ra hàm răng trắng bóng, còn lè lưỡi ra liếm: “Ta sợ giết người thành nghiện!”
Ngay khi lời này vừa được nói ra, các điện chủ khác cũng lộ vẻ mặt hung ác, liếm đầu lưỡi đỏ tươi, ngay cả Diệp Thành cũng vậy, diễn kịch mà, đương nhiên phải diễn cho tròn vai!
“Vậy các vị điện chủ về nghỉ ngơi trước đi”, Doãn Chí Bình cười nhạt, nụ cười vẫn bỡn cợt như vậy: “Ta đã cho người chuẩn bị chỗ ở cho các vị rồi, chúc các vị chơi vui vẻ”.
“Cảm ơn chưởng giáo”, mọi người lần lượt đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười tục tĩu, ánh mắt cũng hiện lên tia hung dữ thú tính.