Ra khỏi đại điện, Diệp Thành bèn tới một ngọn núi cao ở nơi sâu thẳm của Hằng Nhạc Tông.
Trên đỉnh núi là một toà lầu các tao nhã.
“Điện chủ”, phía trước lầu các có hai lão già lần lượt cung kính hành lễ.
“Lui cả đi”, Diệp Thành xua tay sau đó đẩy cửa bước vào lầu các.
Bên trong lầu các hình thành nên một thế giới, đó là một biệt uyển nhỏ.
Trước mặt hắn là ba nữ đệ tử, bọn họ đều đang khoanh chân ngồi bên trong này, vả lại người nào người nấy đều xinh như hoa, nhưng họ lại đều bị phong ấn, không thể cử động.
Diệp Thành cau mày, hắn liền hiểu ra có chuyện gì xảy ra, đây chính là sự chuẩn bị của Doãn Chí Bình dành cho các điện chủ của các phân điện.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành tức tối mắng chửi, đúng là làm chưởng giáo nhưng lại vô thiên vô pháp, dám bắt nữ đệ tử trong tông môn về phân điện để cho điện chủ phân điện làm nhục, hành động này của Doãn Chí Bình khiến hắn càng thêm động lực giết chết hắn ta.
Doãn Chí Bình làm chưởng giáo lâu như vậy rồi, không biết có biết bao nhiêu nữ đệ tử bị hắn làm ô nhục.
“Phải nhanh chóng dành lại Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, muộn thêm một ngày sẽ thêm nhiều người bị hại, muộn thêm một ngày thì đệ tử của Hằng Nhạc Tông lại càng bị chà đạp đau đớn.
Phía này, ba nữ đệ tử nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt kinh hãi. Mặc dù bị phong ấn nhưng cơ thể bọn họ vẫn run lên vì quá sợ hãi, giống như thể bọn họ biết sắp có chuyện gì xảy ra và cũng biết được mình sẽ có kết cục thế nào.
Haiz!
Diệp Thành thở dài, hắn vung tay giải trừ phong ấn cho ba nữ đệ tử.
“Cầu xin tiền bối tha cho chúng con”, sau khi phong ấn được giải trừ, ba nữ đệ tử quỳ phịch xuống đất khóc lóc, trông bọn họ mới ti tiện làm sao.
“Đứng dậy đi”, Diệp Thành lên tiếng, “nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn ở đây đi”.
Lời nói của Diệp Thành mang theo uy nghiêm khiến cả ba nữ đệ tử bất giác run rẩy, bọn họ nào dám không tuân lệnh, vội đứng dậy thẫn thờ run rẩy tại chỗ, mặt mày nhoà nước mắt.
Phía này, Diệp Thành đã tìm được một nơi ngồi xuống, thấy cả ba người run rẩy đứng đó, hắn bất giác mỉm cười: “Ngồi xuống đi, yên tâm, mọi người ở đây thì sẽ được an toàn”.
Mặc dù nghe vậy nhưng cả ba người vẫn lắc đầu, không dám cử động.
Thấy thế, Diệp Thành lại thở dài: “Ba người là đệ tử của núi nào? Ngọc Linh Phong hay Ngọc Tâm Phong?”
“Chú ấn?”, Diệp Thành vừa định trút rượu vào miệng nhưng nghe thấy hai từ này thì liền cau mày, hắn nheo mắt nhìn ba nữ đệ tử, tìm thấy Long Hình Chú Ấn dị thường trên linh hồn của bọn họ.
Diệp Thành nhận ra Long Hình Chú Ấn kia không ngừng hút kiệt tinh nguyên và sức mạnh linh hồn của bọn họ.
“Long Gia”, Diệp Thành gọi Thái Hư Cổ Long: “Ngươi tới mà xem có biết những chú ấn này không?”
Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long mở mắt nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành như thể có thể thông qua chín phần phân thân thấy được những chú ấn trên linh hồn của ba nữ đệ tử này.