“Mẹ kiếp, ta nói ông đấy”, thấy Diệp Thành không di chuyển, Khổng Tào hung hăng gằn giọng: “Muốn chết à?”
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức vung tay.
Bốp!
Cái tát chát chúa vang lên, Khổng Tào bay ra khỏi đó, vả lại còn bay rất xa, cứ thế bay từ nội môn ra ngoại môn, vẽ nên hình vòng cung tuyệt đẹp trên hư không.
Thấy vậy, không chỉ Tả Khâu Minh và Dương Giang mà đến cả những đệ tử tứ phía đều kinh ngạc.
Thực lực này là thế nào chứ? Một kẻ ở cảnh giới Linh Hư mà bị đánh bay đi dễ dàng vậy sao?
Sau khi đánh bay Khổng Tào, Diệp Thành mới tiến về phía mấy người phía Tả Khâu Minh, đã đóng vai kẻ ác thì hắn đương nhiên không cần phải nương tay, giống như tên Khổng Tào vừa rồi, cho dù không chết thì căn bản cũng không có duyên với con đường tu tiên nữa.
Vả lại, hiện giờ hắn còn đang vào vai điện chủ của phân điện thứ chín, là Chư Hầu một phương, trong tay nắm đại quân của một điện, cho dù mối quan hệ của nhóm người Tả Khâu Minh và Doãn Chí Bình có tốt đến thế nào thì chúng chẳng qua cũng chỉ là đệ tử mà thôi.
Như vậy thì sau khi cân nhắc, Doãn Chí Bình sẽ không thể đứng về phía bọn Tả Khâu Minh được, trừ khi đầu hắn có vấn đề.
“Ông…ông đừng có qua đây”, sắc mặt Tử Sam và mấy tên phía Tả Khâu Minh tái nhợt, bọn chúng kinh hãi lùi về sau.
“Điện chủ bớt giận, điện chủ bớt giận”, không lâu sau đó liền có trưởng lão chạy tới, vả lại đây còn là người quen, ông ta chính là Thanh Dương Chân Nhân thủ toạ của Nhân Dương Phong ở ngoại môn, có lẽ vì mối quan hệ tốt với Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình nên được điều vào làm trưởng lão ở nội môn.
“Điện…điện chủ?”, nghe hai từ này, nhóm người phía Tử Sam và Tả Khâu Minh tái mét mặt, bọn chúng lập tức quỳ xuống, bọn chúng cũng chẳng phải kẻ ngốc, điện chủ là một sự tồn tại thế nào, sao có thể để cho chúng dễ dàng đụng vào được chứ.
“Xin điện chủ bớt giận”, Thanh Dương Chân Nhân vội chắp tay hành lễ, mặt mày tươi cười giả lả: “Xin điện chủ tha cho chúng một mạng”.
“Thanh Dương, ông cũng muốn nhúng tay vào sao?”, Diệp Thành vẫn đứng đó nhưng lại không thèm liếc nhìn Thanh Dương Chân Nhân lấy một cái.
“Xin điện chủ nể mặt ta tha cho chúng lần này nhé?”
“Đồ nhi biết sai rồi, đồ nhi biết sai rồi”, bọn Tả Khâu Minh vội bò dậy, toàn thân run rẩy lạnh toát giống như vừa đi xuống quỷ môn quan, đến bước đi còn không vững.
Phía này, Diệp Thành đã đứng bên ngoài Vạn Bảo Các.
Hắn đưa mắt nhìn vào trong, kí ức trong phút chốc ùa về, hình bóng Bàng Đại Xuyên không còn nữa, ông chủ của Vạn Bảo Các hiện giờ là một trưởng lão với dáng hình gầy gò.
Nghĩ tới Bàng Đại Xuyên, Diệp Thành chợt cảm thấy đau đớn, trong đầu hắn vẫn còn y nguyên cảnh tượng ông ta bị một cây mâu găm trên vách đá, đó là sự thê thảm tột cùng.