Tiên Võ Đế Vương

Chương 740



 “Trưởng lão, người sẽ không chết một cách oan uổng như vậy đâu”, Diệp Thành thầm nói rồi quay người bước đi. 

 Tiếp đó, hắn tới ngoại môn, nhìn thấy Vạn Bảo Các, Binh Khí Các, Tàng Thư Các, Nhiệm Vụ Các, Càn Khôn Các, Linh Thảo Viên…., hắn đi một vòng những nơi trước đó hắn thường xuyên lui tới, mọi thứ vẫn như xưa nhưng người thì đã không còn nữa rồi. 

 Bước vào mảnh đất của Hằng Nhạc Tông nhưng Diệp Thành lại không thể tìm lại nổi cảm giác thân thuộc như ở nhà, lúc này hắn chỉ cảm thấy lòng nguội lạnh. 

 Cuối cùng hắn bước lên Ngọc Nữ Phong. Ngọc Nữ Phong hiện giờ mặc dù vẫn như xưa nhưng lại im lặng đến chết chóc, khắp nơi cây cỏ mọc rậm rạp, khu rừng trúc nhỏ vẫn như xưa, hắn đứng đó mà như nghe thấy tiếng gọi nhau của Tịch Nhan và Hổ Oa. 

 Haiz! 

 Cuối cùng Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn quay người bước đi. 

 Vừa quay lại biệt uyển bên trong lầu các, ba nữ đệ tử kia bất giác co rúm người lại, khuôn mặt kinh hãi nhìn Diệp Thành, những giọt nước mắt lại tuôn rơi. 

 “Có muốn tới phân điện thứ chín cùng ta không?”, Diệp Thành ngồi xuống lấy ra vò rượu mỉm cười ôn hoà. 

 Ba nữ đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng không ngờ Diệp Thành lại nói như vậy. 

 Phía này, Diệp Thành đã biến đổi thành hình dạng ban đầu. 

 “Ngươi…Diệp…Diệp Thành?”, cả ba nữ đệ tử có vẻ như biết Diệp Thành, khi trông thấy khuôn mặt thật của hắn, bọn họ hết sức bất ngờ. 

 “Ba vị sư tỷ, có muốn đi cùng ta không?”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng. 

 “Chẳng phải ngươi chết rồi sao?”, cả ba người hết sức kinh ngạc. 

 “Những chuyện này không quan trọng, ngày mai ta đưa mọi người đi”, Diệp Thành mỉm cười, “Chưởng Môn sư bá, Phong sư bá, Đạo Huyền sư bá, các sư tôn sư bá vẫn còn sống, nơi này không phải nhà của các tỷ, nơi đó mới là nhà của mọi người”. 

 Mặc dù không biết vì sao Diệp Thành còn sống, mặc dù không biết vì sao Diệp Thành lại trở thành điện chủ và bọn họ càng không biết vì sao Diệp Thành lại xuất hiện ở đây nhưng cả ba người lập tức gật đầu. 

 So với việc ở lại đây thì bọn họ muốn đi cùng Diệp Thành hơn, bọn họ không muốn ở lại một nơi địa ngục thế này thêm giây phút nào nữa. 

 “Được rồi, nghỉ ngơi thôi”, Diệp Thành mỉm cười xua tay, sau đó quay người đi vào lầu các. 

 Nhìn bóng người Diệp Thành, cả ba nữ đệ tử nhoà nước mắt, không biết vì sao khi trông thấy khuôn mặt đó, bọn họ lại cảm thấy ấm lòng. 

 Sáng sớm ở đại điện của Hằng Nhạc Tông. 

 Đợi tới khi Diệp Thành đi vào trong này thì tám vị điện chủ đã tới, vả lại người nào người nấy mặt mày trông hết sức gian giảo dâm tà, như thể bọn họ đang bàn tán chuyện đêm qua. 

 Diệp Thành không cần nghĩ cũng biết đêm qua không biết có bao nhiêu nữ đệ tử bị dày vò đến chết, hắn vẫn cố gắng kiềm chế sát khí, trong lòng thầm gào thét tám kẻ ở đây đều phải chết. 

 Không lâu sau đó, Doãn Chí Bình cũng tới, hắn cười giễu cợt bước lên vị trí chưởng giáo. 

 “Các vị điện chủ, đêm qua mọi người nghỉ ngơi có thoải mái không?”, Doãn Chí Bình ngả người trên ghế, hắn nhìn mấy người phía Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hứng thú. 


 Nghe vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn. 

 Bên ngoài hư không của đại điện, mười mấy bóng hình bước trên phi hồng tới, tốc độ vô cùng nhanh, người nào người nấy khí thế ngút trời, và đây chính là chín điện chủ của chín phân điện ở Chính Dương Tông cùng người phụ trách đàm phán phía bọn họ. 

 Có điều khi Diệp Thành nhìn qua thì ánh mắt lại nheo lại, hắn dừng ánh mắt nơi nữ đệ tử mặc y phục trắng đi đầu đoàn người mười mấy người, có lẽ vì quá xinh đẹp nên cô ta nổi bật giữa đám đông. 

 “Cơ…Cơ Tuyết Băng?”, Diệp Thành kinh ngạc.