Tiên Võ Đế Vương

Chương 743



 Trên ghế cao, nhìn mấy người phía Cơ Tuyết Băng rời đi, Doãn Chí Bình nở nụ cười khinh rồi nhìn về phía Diệp Thành: “Các vị điện chủ có gì muốn nói không?” 

 “Điều kiện Chính Dương Tông đưa ra hơi kỳ quái”, điện chủ Điên Không trầm ngâm lên tiếng: “Bọn họ chỉ cần thi thể của người chết, điều này thật khiến người ta hoang mang!” 

 “Có cần hỏi ý kiến phía lão tổ không?”, Diệp Thành ngồi ở phía cuối khoan thai hỏi, sau đó nhấp một ngụm rượu, từ đầu đến cuối đều không nhìn vào mắt Doãn Chí Bình. 

 “Sư tổ đang bế quan, chuyện này do ta quyết định”, Doãn Chí Bình ung dung xoay chiếc nhẫn trên ngón cái: “Bọn họ muốn xác chết thì gom cho họ đi”. 

 “Vậy bây giờ chúng ta về chuẩn bị luôn”, điện chủ Hư Chấn đã đứng dậy. 

 “Kéo hết những tên không nghe lời ra chiến trường cho ta”, Doãn Chí Bình cười nhạo báng, trong mắt còn loé lên tia nham hiểm. 

 Những kẻ không nghe lời? 

 Các điện chủ nghe lời này thì sững người vài giây, nhưng rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại. 

 Những kẻ không nghe lời chẳng phải chính là thế lực của Dương Đỉnh Thiên khi ông còn nắm quyền sao? Phái họ ra chiến trường thì dù chết cũng không quan trọng. 

 “Rõ”, các điện chủ đều nhìn nhau cười. 

 “Ngươi cũng không ngốc đâu!”, Diệp Thành thầm cười khẩy trong lòng: “Nhưng lần này ngươi phải thất vọng rồi”. 

 Nói rồi Diệp Thành cũng đi ra ngoài, mặc dù rất muốn ném cho Doãn Chí Bình một cái nhìn lạnh lẽo, nhưng hắn nghĩ rồi lại thôi, sắp đi rồi không thể tự kiếm chuyện. 

 Ra khỏi đại điện, Diệp Thành kéo Trình Dục, điện chủ phân điện thứ tám lại. 

 “Có chuyện gì à?”, Trình Dục nghi ngờ nhìn Diệp Thành. 

 Đương nhiên là có rồi, Diệp Thành kéo Trình Dục sang một bên, nở nụ cười thần bí: “Ta mới tìm được một món bảo vật nhưng không biết nó có nguồn gốc thế nào, ngươi xem giúp ta được không?” 

 Bảo vật? 

 Nghe thấy hai chữ này, mắt Trình Dục sáng lên: “Bảo vật gì?” 

 “Đến phân điện thứ chín của ta xem chẳng phải sẽ biết sao? Ta còn chuẩn bị vài mỹ nữ cho ngươi rồi đó”, Diệp Thành nói xong còn nháy mắt với lão. 

 “Vậy qua đó xem đi”. 

 “Đi thôi, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng”, Diệp Thành kéo Trình Dục đi. 


 Ba nữ đệ tử thấy Diệp Thành đến thì không sao, nhưng khi thấy Trình Dục, vẻ mặt lập tức tái nhợt, toàn thân run lên, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt đầy thú tính của lão, bọn họ không kìm được muốn rớt nước mắt. 

 “Mấy người này…”, Trình Dục rời ánh mắt từ ba cô gái, nhìn sang Diệp Thành. 

 “Chơi rồi ấy mà, dẫn về thưởng cho thuộc hạ”, Diệp Thành lấy bừa một cái cớ, nhưng lời này lại khiến ba nữ đệ tử rất mất tự nhiên. 

 “Thú vị”, vừa nghe ba cô gái kia đã bị chơi, Trình Dục chẳng còn hứng thú nữa, bước thẳng vào truyền tống trận.