Tiên Võ Đế Vương

Chương 742



 Ở một bên khác, Doãn Chí Bình nhìn Cơ Tuyết Băng bằng khuôn mặt với nụ cười giễu cợt: “Thánh nữ Chính Dương, chi bằng chúng ta bắt đầu đi”. 

 “Chính Dương Tông ta chỉ có một điều kiện”, Cơ Tuyết Băng lãnh đạm, mặt che mạng, ánh mắt không hề biểu cảm, trông cô như một pho tượng bằng băng hình thành vậy. 

 Ồ? 

 Doãn Chí Bình nghe vậy thì tỏ vẻ bất ngờ: “Không biết điều kiện duy nhất của Chính Dương Tông là gì?” 

 “Sau khi diệt được chín phân điện của Thanh Vân Tông thì chiến lợi phẩm có được bao gồm cả địa bàn của Thanh Vân Tông, linh thạch trong phạm vi của các thế lực chúng ta không cần bất cứ thứ gì”, Cơ Tuyết Băng vẫn thản nhiên lên tiếng: “Chúng ta chỉ cần những cái xác của người chết”. 

 Nghe vậy, Diệp Thành ngồi ở hàng cuối không khỏi nheo mắt, những người khác không biết nhưng hắn lại khác. Những cơ thể đã chết mà Chính Dương Tông cần chẳng phải là muốn luyện chế thành Âm Minh Tử Tướng sao? So với chiến lợi phẩm, linh thạch, địa bàn thì cơ thể chết có giá trị với bọn họ hơn nhiều. 

 Có cơ thể chết rồi thì có thể luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng, đó chính là sức chiến đấu mạnh mẽ trong tương lai. 

 Có đại quân Âm Minh Tử Tướng này, cái gì mà địa bàn, chiến lợi phẩm hay linh thạch, quặng núi chẳng phải rồi cũng sẽ về tay sao? 

 “Chính Dương Tông tính kế hay đấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng. 

 “Chỉ cần xác người chết thôi phải không?”, sắc mặt của điện chủ ở Hằng Nhạc Tông đều tỏ vẻ khó hiểu, bọn họ không ngờ tới điều kiện này của Chính Dương Tông. 

 Không chỉ bọn họ mà đến cả Doãn Chí Bình cũng nheo mắt lại. 

 Hắn không giống như Diệp Thành, Diệp Thành biết rõ sự tình còn hắn lại biết rất ít, hắn căn bản không hiểu những xác chết thể hiện điều gì. 

 “Không biết quý tông lấy nhiều xác chết như vậy làm gì?”, Doãn Chí Bình nhà nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, hắn nhìn Cơ Tuyết Băng rồi cười nụ cười ý tứ. 

 “Ngươi không cần phải biết”, Cơ Tuyết Băng vẫn lạnh lùng như vậy, từ đầu tới cuối cô không hề thay đổi thái độ, đặc biệt là khi cảm nhận được ánh mắt dâm tà của Doãn Chí Bình, Điên Không, Hư Chấn, cô ta càng thể hiện lạnh lùng hơn. 

 “Ý của chúng ta là như vậy, đám phán được thì được, không được thì thôi”, tám điện chủ của Chính Dương Tông lập tức lên tiếng. 

 “Được, chưởng giáo ta đồng ý”, Doãn Chí Bình mỉm cười: “Vậy giờ nói tới chuyện liên thủ đi thôi”. 

 “Về chuyện này chúng ta cũng chỉ có một điều kiện”, điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông lên tiếng: “Một điện của quý tông, một điện của tông chúng ta hợp thành một quân, mười tám điện của hai bên tạo thành chín nhánh quân, chín nhánh quân này sẽ đối đầu với chín điện của Thanh Vân Tông, đồng thời phát động tấn công, cái chúng ta cần đó là tốc chiến tốc thắng”. 

 “Nghe được đấy”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, vì để diễn cho tròn vai, hắn không quên ném ánh mắt dâm tà sang Cơ Tuyết Băng khiến sắc mặt Cơ Tuyết Băng càng lạnh lùng hơn. 

 “Vậy thì cứ quyết định vậy đi”, Doãn Chí Bình nhàn nhã ngả ra ghế, cười gian giảo. 

 Mặc dù là kí chủ với độ hoà hợp chín phần, thực lực mạnh mẽ vô cùng nhưng đầu hắn lại không ra gì, một điều kiện lấy xác người chết của Chính Dương Tông mà hắn cũng chấp nhận cho được, nếu là người sáng suốt thì chỉ cần nhìn đã nhận ra vấn đề rồi. 

 “Vậy chín ngày nữa bắt đầu, mong quý tông chuẩn bị sớm”, một điện chủ của Chính Dương Tông liếc nhìn Doãn Chí Bình. 


 “Chín ngày nữa thôi”, Diệp Thành thầm nhẩm tính, hắn không quên liếc nhìn các điện chủ khác. 

 Hắn nhẩm tính chín ngày đủ để xử lý tám kẻ này, sau khi xử lý tám kẻ này thì coi như nắm được chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, tới ngày thứ chín đại chiến với Thanh Vân Tông hắn phải đem toàn bộ người của Doãn Chí Bình đi. 

 Diệp Thành nghĩ rồi trong lòng tấm tắc. 

 Đem người của Doãn Chí Bình đi đánh Thanh Vân Tông, dùng binh của kẻ địch tấn công thành của kẻ địch, mượn đao giết người, chiêu này thật sự không tồi.