Nam Cung Nguyệt cũng lùi về sau, khi Liễu Dật chặn lại long vuốt, cô đã sát phạt tới trước Lã Hậu như một bóng ma, một kiếm tuyệt sát cứ thế chĩa vào ngực Lã Hậu.
“Chỉ dựa vào cô?”, Lã Hậu nhếch miệng tôi độc, hắn giơ hai ngón tay ra cứ thế kẹp chặt sát kiếm của Nam Cung Nguyệt sau đó khẽ gẩy khiến Nam Cung Nguyệt bị đánh lùi về sau.
“Đánh với các ngươi lãng phí thời gian”, Nam Cung Nguyệt vừa lùi về sau thì Lã Hậu đã di chuyển, long vuốt hư ảo khổng lồ vồ về phía Nam Cung Nguyệt.
Hừ!
Hổ Oa sát phạt tới vung ra một gậy đánh tan long vuốt hư ảo.
“Vậy thì phải diệt ngươi trước”, Lã Hậu bật cười lạnh lùng, một tay vung ra một đạo long ảnh.
“Ngươi cho rằng ta dễ bị ăn hiếp vậy sao?”, Hổ Oa lạnh giọng gằn lên, gậy Ô Thiết Côn trong tay cũng rung lên mạnh mẽ với từng đường lôi điện bao quanh, thần mang bắn ra, một côn nện mạnh khiến long ảnh vỡ tan còn một đạo u mang tiếp theo trúng vào Ô Thiết Côn cũng bị đánh lùi về sau.
Phía này Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt mỗi người sát phạt từ hai bên trái phải, bọn họ sử dụng tuyệt kĩ thành danh.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến hết sức khốc liệt.
Kí chủ Lã Hậu của Thanh Vân Tông một mình chiến đấu với Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa nhưng vẫn chiếm ưu thế, mật thuật Thái Hư liên tiếp được sử dụng, bí thuật nào cũng hết sức mạnh mẽ.
Lại nhìn sang Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa, mặc dù bị chèn ép nhưng cả ba hợp sức lại nên mỗi lần ra tay đều có thể miễn cưỡng hoá giải nguy nan.
Bầu hư không ở tứ phía rợp bóng người, từng mảng, từng mảng trời u tối hình thành nên cả hải triều.
“Đúng là hậu sinh khả uý”, trong số những người xem trận đấu có một lão goà mặc y phục tím vuốt râu lên tiếng.
“Có điều nếu cứ đánh thế này thì phía Liễu Dật chắc chắn sẽ chết, cả ba hợp lực lại nhưng vẫn còn kém xa Lã Hậu”, ở một hướng khác, một lão già tóc bạc trầm ngâm: “Sức mạnh của Thái Hư Cổ Long quá khủng khiếp”.
“Nếu mấy ngày nay mà tới Hằng Nhạc thì đúng là thê thảm”, có người than thở.
“Có thể không thảm sao?”, có người tặc lưỡi, “từ khi Dương Đỉnh Thiên đi khỏi, Doãn Chí Bình lên làm chưởng giáo, phía Dương Đỉnh Thiên bị truy sát vô cùng thảm hại đấy”.
“Còn nhớ lần đầu tiên khi Lã Hậu trở thành kí chủ, hắn xuống núi tu luyện thì một trưởng lão đã bị hắn bóp bẹp đầu, cơ thể bị phơi dưới nắng gắt chín ngày chín đêm”.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành vẫn đứng từ xa quan sát.
Hắn chưa ra tay vì hắn muốn cho Hổ Oa một cơ hội thực chiến, còn sự tập trung của hắn căn bản cũng đang hướng về Hổ Oa.
Mới gần nửa năm không gặp mà thực lực của Hổ Oa đã tăng vọt tới mức này, tu vi ở cảnh giới Linh Hư, khi đối diện với Lã Hậu, Hổ Oa cũng không hề thua một cách thê thảm. Mặc dù máu tươi đẫm người nhưng càng chiến càng dũng mãnh.
“Đúng là lột xác”, Diệp Thành thầm nhủ như thể nhìn ra được một chút manh mối: “Huyết mạch cũng thay đổi, bên trong cơ thể còn có một luồng sức mạnh thần bí, vẫn ở trạng thái phong ấn”.
“Nếu Hổ Oa và Lã Hậu cùng cấp thì ai thắng ai thua cũng chưa nói trước được”, Diệp Thành khẽ giọng, trong ánh mắt còn loé lên cái nhìn đầy ý tứ, “Hổ Oa, sau khi ta đi rốt cục đệ đã trải qua điều gì mà lại có tạo hoá nghịch thiên thế này?”
Rầm! Đùng!
Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì ở phía xa lại có hai ngọn núi sụp đổ, Lã Hậu lại một lần nữa sử dụng bí thuật Thái Hư khiến Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa bị đánh bay đi.
Đúng vậy!
Sau một đạo thần hồng màu xanh giáng từ trên trời xuống chặn trước người Hổ Oa thì nó liền huyễn hoá thành một bóng hình mờ ảo.
Mặc dù là bóng người mờ ảo không ngừng ngưng tụ nhưng kẻ quan sát từ tứ phương vẫn có thể nhìn ra đó là một thiếu nữ, cơ thể nhỏ bé nhưng toàn thân lại có thần hà màu xanh bao quanh, tóc dài như thác nước đổ và như được nhuốm thêm ánh vàng lấp lánh.
Dung nhan của cô bé rất ngây thơ, ngũ quan với từng đường nét như được tạc nên, giữa trán còn có một đường phù văn cổ xưa hình bán nguyệt, đặc biệt là đôi mắt trông hết sức tinh nhanh, bên trong còn hiện lên đạo uẩn kì diệu.
Thấy thiếu nữ này, Diệp Thành đứng trong đám người bất giác run rẩy, hắn há hốc miệng không sao tin nổi: “Tịch…Tịch Nhan?”