Uy lực thần mang của Tịch Nhan mạnh mẽ mang theo thần lực dồi dào nhưng lại bị Thái Hư Động nuốt trọn, biến mất không dấu vết vả lại còn không hề tạo ra bất cứ tổn hại nào cho Lã Hậu.
“Tới lượt ta rồi”, Lã Hậu để lộ hàm răng trắng bóc, hắn cứ thế sát phạt về phía Tịch Nhan.
“Xem côn”, Hổ Oa xông lên từ bên hông vung một côn đánh vào hư không nhưng lại bị một chưởng của Lã Hậu bạt lùi lại phía sau.
Thái Cực Diễn Thiên!
Liễu Dật sử dụng đại chiêu, trận đồ bát quái khổng lồ to bằng mười trượng hoá ra, đánh về phía Lã Hậu.
Lã Hậu cười u ám, một tay giáng từ trên trời xuống khiến trận đồ bát quái đang bay về phía mình vỡ tan.
Ngọc Linh Kiếm Tâm!
Nam Cung Nguyệt cũng sử dụng đại chiêu, một kiếm đâm ra cả trăm đạo kiếm mang rồi hợp lại thành một đạo khi bay về phía trước, uy lực mạnh mẽ mang theo sức tấn công cực mạnh.
Hừ!
Lã Hậu hắng giọng, vung tay chỉ ra một đạo thần mang đánh tan nhất kiếm của Nam Cung Nguyệt.
Tịch Nhan và Hổ Oa sát phạt tới từ hai bên trái phải, mỗi người đều thi triển thần thông khủng khiếp.
Rầm! Đùng!
Trận đại chiến đặc sắc lại lần nữa được triển khai, cả bốn người hợp lực đối đầu với Lã Hậu, đánh từ nam sang bắc, đánh từ đông sang tây, rặng núi vốn dĩ sừng sững thì vì trận đại chiến của bọn họ mà lần lượt sụp đổ.
Những kẻ mạnh ở tứ phương quan sát trận chiến đã lùi về rất xa, mặc dù tuổi của năm người kia không lớn nhưng khả năng chiến đấu lại chẳng vừa, không tránh được tổn hại nên căn bản không ai dám chạy lên để tìm đến rắc rối.
Có điều có thể thấy rằng bốn người phía Tịch Nhan dù người nào người nấy đều xuất chúng nhưng ngặt nỗi tu vi bị áp chế tuyệt đối, còn phải đối mặt với kí chủ thân mang Thái Hư Cổ Long nên dù có hợp sức cũng vẫn ở thế yếu.
Rầm!
Sau tiếng đổ sụp của một ngọn núi, một nửa hư không như sụt lún, mấy người phía Liễu Dật lại bị đánh bay đi.
Chết đi!
Lã Hậu để lộ hàm răng trắng bóc, hắn cười dữ tợn, nhất chỉ thần mang chỉ về phía Tịch Nhan còn chưa kịp đứng vững.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc: “Còn có trợ thủ?”
Trong tiếng trầm trồ, Diệp Thành khoác trên mình tấm hắc bào từ từ đi ra chắn trước người Tịch Nhan.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, khí huyết sục sôi của Diệp Thành như ngọn lửa cháy rực, còn tấm áo bào màu đen hắn khoác trên người cũng đang biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được. Mái tóc dài đen láy như dòng thác đổ, để lộ ra lớp mặt nạ Quỷ Minh tôi độc và chữ “thù” rớm máu trên phần trán bên phải.