“Đó là Tần Vũ?”, ngay sau đó, trong ánh mắt những kẻ quan sát ở tứ phương thể hiện cái nhìn kinh ngạc.
“Sát thần trên bảng Phong Vân cũng tới?”
“Có kịch hay xem rồi, có kịch hay xem rồi”, tất cả mọi người đều sáng mắt lên: “Một bên là kí chủ với độ hoà hợp năm phần, một bên là sát thần trên bảng Phong Vân, hôm nay được định sẵn là một ngày rất thú vị rồi”.
“Ai mạnh ai yếu đây?”
Trong tiếng bàn tán, mấy người phía Hổ Oa đã tới bên Tịch Nhan sau đó còn không quên cau mày nhìn Diệp Thành.
“Hắn chính là sát thần Tần Vũ sao?”, Nam Cung Nguyệt lẩm bẩm, “khí huyết thật mạnh”.
“Hắn quả đúng là đang ở Nam Sở”, Liễu Dật kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ tối cao từ trên người Diệp Thành.
“Đại ca này mạnh thật”, Hổ Oa hiếu kì nhìn Diệp Thành.
“Hoang Cổ Thánh Thể, huyết mạch của người này tạo cho ta áp lực như có ngọn núi đang đè xuống vậy”, Tịch Nhan kinh ngạc, hiếu kì nhìn Diệp Thành.
“Sát thần Tần Vũ”, khi tất cả những người ở tứ phương đang bàn tán thì giọng nói của Lã Hậu đã lại lần nữa vang lên, trong giọng nói mỉa mai còn mang theo sự hưng phấn, đôi mắt mang theo u quang nhìn chằm chằm vào Diệp Thành giống như con hung thú đang ngắm chuẩn con mồi, “cuối cùng cũng có một tên có khả năng đánh đấm xuất hiện, xem ra hôm nay ta bội thu rồi”.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ tên này, hắn quay sang mỉm cười với mấy người phía Liễu Dật: “Mọi người lùi xuống nghỉ ngơi đi, cứ giao hắn cho ta”.
“Đại ca, chúng ta có thể giúp huynh”, Hổ Oa đôn hậu thật thà nói.
“Diệt hắn chỉ cần mình ta là đủ”, Diệp Thành mỉm cười cứ thế sát phạt tới, chân bước trên biển tinh hà màu vàng kim óng ánh, đầu lơ lửng tinh không, toàn thân phát ra kim mang chói lọi, cơ thể hắn giống như được đúc từ hoàng kim, vô cùng choán mắt.
“Huyết mạch của ngươi là của ta”, Lã Hậu liếm liếm khuôn miệng, hắn không lùi mà tiến, một tay đánh ra một đạo long hình khổng lồ.
“Ta sợ rằng ngươi nuốt không trôi đâu”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ thấy rõ, hắn tung ra một chưởng Bát Hoang đánh vào long hình khổng lồ kia.
“Không vội, còn nữa”, Lã Hậu một tay giơ lên trời rồi vung xuống đất.
Đột nhiên, từ tứ phương tám hướng vang lên tiếng rồng gầm mạnh mẽ, ba đạo long hình khổng lồ bay từ trên trời xuống, cứ thế gào thét về phía Diệp Thành.
“Bát bộ thiên long”, Diệp Thành lại lần nữa bật cười lạnh lùng, bí pháp này hắn đã từng lĩnh giáo khi giao chiến với Doãn Chí Bình, đối với những tu sĩ bình thường còn tạm nhưng đối với hắn mà nói thì đòn công kích này có cũng như không.
Diệp Thành tiến lên một bước, hắn lật tay lấy ra Vu Hoàng Chiến Mâu, môt mâu đâm xuyên vào long hình đang bay tới, tiếp đó hắn quay người, mâu thứ hai phá tan đạo long hình thứ hai.
Phá cho ta!
Sau tiếng hằn giọng, cây chiến mâu trong tay Diệp Thành lập tức biến to hơn, nó được hắn vung một vòng, sáu đạo long hình vay tới đều bị phá tan ngay tức khắc.
Vút!
“Đánh giá ta thấp thì hậu quả sẽ không ra sao đâu”, Diệp Thành lao lên như mãnh thú hồng hoang, khí huyết ngút trời cuộn trào.
Rầm! Đoàng!
Trận đại chiến lên cao, từng ngọn núi sụp đổ, cả hư không đều bị hai bí thuật của cả hai che lấp.
“Tên Tần Vũ này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ta đấy”, những kẻ mạnh lại lần nữa lùi sau vài trăm trượng tặc lưỡi lên tiếng.