Khi Diệp Thành còn đang đọc tin tình báo thì Sở Linh Ngọc vẫn còn ôm bụng cười.
Thấy vậy, Diệp Thành liền quay sang nhìn cô ta từ đầu tới chân như thể nhìn một kẻ ngốc sau đó mới quay người rời đi: “Đừng bày trò vô vị đó nữa, mau lên, thông báo cho Chung Quy tiền bối tới phân điện thứ chín”.
“Ta không ngừng lại được”, Sở Linh Ngọc cười ra nước mắt, đến đi đường cũng vừa đi vừa ôm bụng.
Phía này, Diệp Thành đã tới địa cung của phân điện thứ chín sau khi mấy người khác rời đi.
Không lâu sau đó, Chung Quy, Chung Ly, Hồng Loan, Hắc Bào, Phụng Trĩ, lão tổ nhà họ Tô, Giang Cảnh lần lượt từ các phân điện tới, ngoài bọn họ ra thì Bạch Dịch và Sở Linh Ngọc cũng có mặt.
Điều đáng nói đó là những người khác thì không sao nhưng riêng Sở Linh Ngọc sau khi nhìn Diệp Thành thì lại cười ngặt nghẽo khiến nhóm lão bối nhìn mà khó hiểu.
“Cô ta đúng là lắm hơi”, Diệp Thành sầm mặt nhìn Sở Linh Ngọc.
“Nói vào chuyện chính, nói chuyện chính đi”, bị Diệp Thành nói vậy, Sở Linh Ngọc lập tức ngừng cười, khuôn mặt nghiêm túc thấy rõ, trông cô ta như chẳng có chuyện gì xảy ra, sự thay đổi trạng thái nhanh chóng như vậy khiến nhóm người phía Chung Quy không kịp phản ứng lại.
“Vô vị”, Diệp Thành lườm cô ta một cái sau đó lật tay lấy ra một tấm địa đồ khổng lồ.
“Nói chuyện chính”, ánh mắt của tất cả mọi người đều thu lại từ phía Sở Linh Ngọc rồi lần lượt nhìn tấm địa đồ.
“Chín phân điện của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông cũng như Hằng Nhạc Tông đều giống nhau, tất cả đều lấy Thanh Vân Tông làm trung tâm”, Diệp Thành lên tiếng, vừa nói vừa chỉ vào tấm địa đồ, “khoảng cách giữa đại điện chính và phân điện rất xa, mặc dù giữa các phân điện hay giữa phân điện và tông môn đều có thể hỗ trợ nhau nhưng vẫn cần thời gian, khoảng tầm một khắc, về điểm này thì xin các vị nhớ cho”.
“Chúng ta hiểu”, nhóm người phía Chung Ly mỉm cười lên tiếng.
“Chín phân điện của Hằng Nhạc Tông hiện giờ đang nằm trong sự kiểm soát của chúng ta, về điểm này thì Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đều chưa biết, đây là ưu thế của chúng ta”, Diệp Thành nói tiếp, “nhưng lần này lại là trận đại chiến quy mô lớn giữa Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông, điều mà ta muốn nói đó là các vị đưa người của Doãn Chí Bình đi, cứ dìm cho đến chết, có thể khiến bao nhiêu tên chết thì tốt bấy nhiêu, đương nhiên cần đảm bảo điều kiện tiên quyết đó là mọi người vẫn phải an toàn cái đã”.
“Có điều cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra”, Chung Quy vuốt râu trầm ngâm: “Quy mô của trận chiến này quá lớn, khó tránh khỏi sai sót, mặc dù chúng ta đã nắm giữ được chín phân điện của Hằng Nhạc Tông nhưng chín phân điện này vô cùng hỗn loạn, trong đó còn có người của Thị Huyết Điện, người của Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông, người của Doãn Chí Bình, bất cứ nơi nào cũng có thể xảy ra sơ hở nên đều sẽ dẫn đến sự hoài nghi của các thế lực, một khi chúng ta bị nghi ngờ thì sẽ rất bất tiện, không cẩn thận cũng sẽ bị tứ phương liên kết công kích”.
“Ta cũng đã nghĩ tới điểm này, chỉ trong vòng thời gian ngắn thì căn bản không thể xảy ra được chuyện gì to tát lắm đâu”.
“Nói về Thị Huyết Điện trước, Bắc Sở là vùng đất của bọn họ nhưng Nam Sở là thiên hạ của tam tông, cho dù bọn họ có nghi ngờ thì cũng sẽ không phái đại quân xuống phía nam, cho dù phái người tới thì cũng chỉ có thể bí mật tới, không dám hống hách vì sự xuất hiện của bọn họ nhất định sẽ khiến tam tông liên hợp chèn ép”.
“Nói tới Thanh Vân Tông, trận chiến đêm nay cho dù không thể diệt được bọn họ thì cũng khiến bọn họ tàn tạ, bọn họ không có đủ thời gian và lực lượng chống đối với chúng ta ở quy mô lớn, cho dù bọn họ có nghi ngờ thì cũng chỉ có thể nghi ngờ điện chủ phân điện thứ năm Huyết Viêm, người mà bọn họ cài cắm ở Chính Dương Tông, vì theo như bọn họ thấy thì Huyết Viêm có lẽ đã phản lại Thanh Vân Tông hoặc là bị Hằng Nhạc Tông phát hiện nên mới không báo tin chuẩn xác về tông môn Thanh Vân Tông”.