Tiên Võ Đế Vương

Chương 805



 “Theo như ngươi nói thì nếu như Thành Côn đi mệnh lệnh của ông ta cũng không có tác dụng sao?” 

 “Yên tâm, mệnh lệnh của hai cũng thế cả thôi”, Diệp Thành vẫn thần bí như thế. 

 Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhướng mày. 

 Mặc dù bọn họ không biết vì sao Diệp Thành lại nói vậy nhưng bọn họ lại tin Diệp Thành vô điều kiện vì người thanh niên trước mặt bọn họ chưa bao giờ xuất chiêu theo lẽ thường, hắn dám nói như vậy có nghĩa là hắn đã có tính toán từ trước. 

 “Vậy thì còn có một việc cuối cùng nữa”, thấy mọi người trầm ngâm, Diệp Thành lại tiếp lời: “Trong số những người mà mọi người dẫn đi cho dù là người của Thị Huyết Điện, Thanh Vân Tông hay Chính Dương Tông hoặc người của Doãn Chí Bình thì đều bắt bọn họ phải mặc áo choàng đen, che kín mít tránh các thế lực tình báo nhận ra sẽ gây bất lợi, thận trọng một chút vẫn hơn”. 

 “Cái này thì ta hiểu”, tất cả cười đáp: “Mặc áo bào đen thì mẹ kiếp, biết ai là ai?” 

 “Được rồi, thời gian cấp bách, tận dụng thời gian triệt để bắt đầu khai chiến”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, hắn vươn vai thật dài. 

 “Vậy thì hôm nay nhất định phải chiến một trận máu lửa rồi”, mọi người lần lượt đứng dậy, người nào người nấy khí thế sục sôi, dù sao cũng chẳng phải là người của mình, chẳng có gì phải xót, quan trọng nhất đó là cảm giác đứng chỗ tối đánh người thế này quả thực sảng khoái. 

 Không lâu sau đó, từng bóng người bước ra khỏi địa cung, thông qua Truyền Tống Trận trong hư không trở về phân điện của mình, chuẩn bị cho một cuộc triệu tập binh mã và chờ đợi tối đến bắt đầu giaoc hiến. 

 Phù! 

 Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu. 

 Hắn không rời đi luôn mà đứng trước tấm địa đồ khổng lồ, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén, hắn nhìn về từng hướng như thể đang tính toán kế hoạch tiếp theo vả lại còn là kế hoạch to lớn. 

 Không lâu sau đó bên trong địa cung rộng lớn có bóng người đi vào, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Sở Linh. 

 “Đây là hỗn thiên chiến giáp, là vật mà ta tìm thấy được khi tu luyện ở chiến trường cổ xưa”, Sở Linh mỉm cười cầm tấm áo giáp rồi giúp Diệp Thành mặc lên người, trông cô giống như một thê tử hiền lành tiễn đưa phu quân lên đường ra chiến trường vậy. 

 Không thể phủ nhận sau khi mặc tấm áo giáp này lên trông Diệp Thành như một tướng quân vậy, thân hình vững chãi, mái tóc đen như dòng thác đổ, không có gió mà tự tung bay. 

 “Lần nào cũng khiến ta lo lắng”, Sở Linh ôm Diệp Thành từ phía sau, khuôn mặt áp lên tấm áo giáp lạnh băng kia như thể cô có thể thông qua tấm áo giáp và cảm nhận được nhiệt độ trên phần lưng của người thanh niên trước mặt mình. 

 Diệp Thành cười ôn hoà: “Ta sẽ mặc nó để chinh chiến thiên hạ, đợi tứ hải bát hoang thái bình, đợi cửu thiên thập địa không còn hỗn loạn thì nàng sẽ không phải lo lắng cho Diệp Thành ta nữa”.