Nam Sở của buổi đêm vốn dĩ yên bình thì nay lại như có cơn bão kéo đến.
Nếu nhìn từ không trung thì có thể nhận ra trong màn đêm đen có từng bóng hình đen kịt xuất hiện trong mỗi một góc: Cổ thành, các lầu, tửu lâu, cửa tiệm gần như đều có huyết quang hiển hiện.
Đúng như Diệp Thành dự đoán, mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đã hành động xử lý gọn gàng mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông.
Không tới một canh giờ, mạng lười tình báo của Thanh Vân Tông đã tê liệt nhưng tông môn lại không hề hay biết.
Cùng với lúc đó, chín phân điện của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông đang tập kết quân, số lượng vô cùng lớn.
Diệp Thành đóng vai Thương Hình của phân điện thứ chín ở Hằng Nhạc Tông.
Lúc này hắn đứng sừng sững trên cao nhìn xuống từng đám người dày đặc đen kịt bên dưới, mỗi một người đều khoác trên mình tấm áo bào màu đen, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Không sai, trong số này có cả người của Thị Huyết Điện, Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, cũng có người của Doãn Chí Bình nhưng cho dù là ai thì cũng không hề có lấy một người phía Dương Đỉnh Thiên.
Cũng giống với phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông, tám phân điện khác lần lượt do nhóm người của Chung Quy vào vai, lúc này bọn họ đang lấy danh nghĩa điện chủ để tập kết đại quân, hành động vô cùng thần bí.
Xuất phát!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, đại quân bắt đầu xuất phát, các Truyền Tống Trận của phân điện thứ chín mở ra, từng bóng người biến mất.
Sau khi bọn họ rời đi chưa tới một khắc thì chín phân điện của Hằng Nhạc Tông đều có huyết quang hiển hiện, những thành viên tình báo được cài cắm ở chín phân điện của Hằng Nhạc Tông đều bị tiêu diệt cùng lúc.
Tiếp đó, đại quân của Viêm Hoàng phân thành chín đường, lần lượt tiến vào chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, kết giới hộ thành lập tức được mở ra.
Không lâu sau đó, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, Bạch Dịch và nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên thần bí đi ra khỏi phân điện thứ chín, sau khi bọn họ đi còn có vài trăm bóng hình, người nào người nấy che giấu khí tức, tu vi yếu nhất ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh.
Mọi thứ đều được tiến hành một cách kín kẽ, mùi máu tanh dần dần theo gió bay khắp Nam Sở.
Phía này, đại quân của phân điện thứ chín mà Diệp Thành chỉ huy đã bước ra khỏi Truyền Tống Trận và nhanh chóng tiến vào trong rặng núi dài.
“Ở vị trí cũ đợi lệnh”, Diệp Thành bỏ lại một câu rồi bước lên đỉnh núi, hắn nhìn về phía Bắc như thể có thể trông thấy cổ thành với đại khí dồi dào thông qua màn đêm.
Đó chính là Thanh Vân Thiên Thành, phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Thanh Vân Thiên Thành trong màn đêm có thêm thần hoa bao quanh, ánh sáng chói lọi giống như được khảm nạm lên từng viên minh châu sáng chói.
“Điện chủ”, không biết từ khi nào, một lão già khoác trên mình bộ hắc bào bước lên đỉnh núi, ông ta chắp tay cung kính hành lễ.
“Sao rồi?”, Diệp Thành liếc nhìn lão già mặc hắc bào, hắn diễn y như thật, trong đôi mắt đen láy hằn lên cái nhìn lạnh lùng khiến người ta nhìn mà rợn người.
“Ta cảm thấy có phần khó hiểu”, lão già mặc hắc bào hít vào một hơi thật sâu, nói rồi không quên liếc trộm Diệp Thành: “Điện chủ dẫn theo toàn bộ người thuộc dòng chính của chưởng giáo, để lại toàn bộ người của Dương Đỉnh Thiên, như vậy liều có phải…”
“Ngươi đang chất vấn ta đấy à?”, ánh mắt Diệp Thành càng lạnh lùng hơn.
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám”, bị Diệp Thành nhìn chằm chằm như vậy, lão già mặc hắc bào run rẩy, không dám thở mạnh.
“Điều binh khiển tướng thế nào không cần ngươi phải dạy ta”, Diệp Thành hắng giọng: “Ngươi nên biết chất vấn ta chính là chất vấn chưởng giáo, những thứ không nên hỏi thì không phải hỏi, những điều không nên nói cũng không cần phải nói, việc duy nhất mà ngươi cần làm chính là chấp hành mệnh lệnh”.
“Thuộc… thuộc hạ hiểu rồi”, lão già mặc y phục đen vội hành lễ quay người đi xuống núi.
“Sao rồi?”, lão ta vừa đi khỏi liền có vài người tiến tới, về cơ bản đều là người dòng chính của Doãn Chí Bình, về việc điều binh khiển tướng trong đêm nay, bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu cho nên mới chọn ra một người đi hỏi Diệp Thành.
“Không nên hỏi gì thì đừng hỏi, không nên nói gì thì đừng nói”, lão già mặc hắc bào đem y nguyên lời của Diệp Thành thuật lại, “điện chủ nói rồi, việc duy nhất mà chúng ta phải làm đó là chấp hành mệnh lệnh”.
“Thế nhưng việc điều binh khiển tướng như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu”, có người chất vấn: “Chúng ta đều là người thân thích của chưởng giáo, để cho người của Dương Đỉnh Thiên ở lại phân điện còn lôi chúng ta ra chiến trường nộp mạng, nói ra thì thật khó hiểu”.
“Hay là phái người gửi tin cho chưởng giáo xác nhận? Ngộ nhỡ là Thương Hình làm phản?”
“Ngươi muốn chết phải không?”, lão già mặc hắc bào lạnh giọng, “chúng ta là người thuộc phân điện thứ chín, nếu vượt mặt điện chủ tự ý bẩm báo trực tiếp với chưởng giáo chẳng khác gì làm trái với quy định”.
“Đúng là như vậy”, có người vuốt râu: “Nếu như bẩm báo lên mà Thương Hình làm sai thì không sao, nhưng nếu không phải như vậy thì chưởng giáo đương nhiên sẽ không trừng phạt chúng ta, còn Thương Hình thì sao? Dám chất vấn ông ta, dám quay lưng lại để vượt mặt bẩm báo với chưởng giáo thì ông ta không giết ngươi mới lạ”.
“Theo ta thấy thì chúng ta cứ nghe lệnh thì hơn”, một người khác lên tiếng: “Nếu xảy ra chuyện thì thì cũng đã có Thương Hình gánh tội”.
“Đúng vậy, Thương Hình chính là điện chủ của phân điện thứ chín, dám làm phản thì điện chủ chắc chắn không thể bỏ qua”.
“Cho nên việc mà chúng ta lo lắng căn bản không thể xảy ra, nên biết rằng mặc dù ông ta là điện chủ nhưng cũng phải nghe lệnh chưởng giáo, hoặc có thể việc điều binh khiển tướng trong đêm nay chính là lệnh của chưởng giáo, chưởng giáo có cách tính toán khác cũng chưa biết chừng”.
“Yên tâm, chúng ta và Chính Dương Tông liên minh, trong tình hình hai đấu một thì chắc chắn chiếm ưu thế, nếu chết thì cũng là người của Thanh Vân Tông”, có người cười nói, trong ánh mắt còn loé lên ánh nhìn tàn nhẫn, “nghe nói nữ đệ tử của Thanh Vân Tông đều rất xinh đẹp”.
Nghe câu này, tất cả đều bật cười nham hiểm, dưới ánh trăng mờ, trông bọn chúng hết sức gian manh.
Tiếng xì xào bàn tán mặc dù rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai Diệp Thành, dưới lớp áo choàng đen, khoé miệng của hắn nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng: “Chỉ sợ các ngươi không có cái phúc được hưởng thôi”.
Hắn dứt lời, khí tức lạnh băng cứ thế bao trùm khắp rặng núi.
Diệp Thành quả thực đã quên mất điểm này, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông liên thủ minh, phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông và phân điện thứ nhất của Hằng Nhạc Tông hợp thành một quân, tấn công phân điện thứ nhất của Thanh Vân Tông, phân điện thứ hai của Chính Dương Tông và phân điện thứ hai của Hằng Nhạc Tông hợp thành một quân tấn công phân điện thứ hai của Thanh Vân Tông.
Cứ tính tiếp thì hiện giờ đại quân của phân điện thứ chín mà hắn dẫn đầu chẳng phải sắp hợp tác chiến đấu với phân điện thứ chín của Cơ Tuyết Băng sao?
“Đây có phải là một cơ hội không?”, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng trong dòng người mà thầm nhủ: “Muội là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, rồi có ngày chúng ta sẽ phải gặp nhau trên chiến trường”.
“Chúng ta được định sẵn là kẻ định thì ta sẽ không thể để muội sống sót quay về”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khí huyết sục sôi có phần lạnh lẽo, sự tàn khốc của chiến tranh không thể cho hắn cơ hội thương hại bất cứ ai.