Sau tiếng hô của Diệp Thành, mười hai Âm Minh Tử Tướng liên tiếp sát phạt về phía Triệu Thanh.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Đột nhiên, rặng núi vừa yên ắng lại lần nữa không còn yên bình.
Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mặc dù đủ thực lực đối đầu với ba Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng Triệu Thanh hiện giờ lại bị thương ở linh hồn, còn bị Tử Huyên đâm xuyên ngực nên khả năng chiến đấu sụt giảm đáng kể, sao có thể là đối thủ của ba Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên được.
Huống hồ ngoài ba Âm Minh Tử Tướng này còn có chín Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, trận dung thế này đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta nữa.
Phụt! Phụt! Phụt!
Từng lượt máu bắn vọt lên, Triệu Thanh liên tiếp bị trọng thương, bị đánh tới mức không có khả năng trở mình.
A…!
Bầu trời chỉ toàn vang vọng tiếng gầm phẫn nộ của Triệu Thanh. Không biết từ bao giờ, tiếng nổ ầm vang và tiếng gào thét từ từ tắt lịm.
Trận đại chiến kết thúc vả lại còn vô cùng thảm khốc, chín Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong bị Triệu Thanh đánh mất sáu tên, có điều Triệu Thanh cũng bị đánh tới mức không còn ra hình người, toàn thân nhơ nhuốc máu, phần bụng dưới còn có một lỗ máu sâu trào máu, vùng đan hải bị Phong Dực phế bỏ.
Lúc này, Triệu Thanh không lâu trước đó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lúc này đã ngã nhào vào đống đổ nát, nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Có một câu nói này không biết ông nghe bao giờ chưa?”, Diệp Thành lau đi vết máu dính trên Bá Long Đao rồi từ từ đi tới, hắn dừng lại ở vị trí cách Triệu Thanh một trượng: “Có làm thì phải trả”.
“Ngươi rốt cục là ai?”, Triệu Thanh lùi về sau nhưng lại không có chút sức lực, đôi mắt ông ta nhìn Diệp Thành chằm chằm không rời mắt.
“Ông đương nhiên biết ta là ai”, Diệp Thành bật cười.
Nói rồi, Diệp Thành phất tay tháo lớp mặt nạ Quỷ Minh để lộ chân dung.
“Ngươi… Diệp…Diệp Thành?”, thấy khuôn mặt Diệp Thành, Triệu Thanh trố mắt nhìn hắn, đôi đồng tử co lại chỉ nhỏ bằng đầu mũi kim.
“Không thể nào, không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi”, ông ta gào thét nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt không sao tin nổi.
Sao ông ta có thể ngờ tới sát thần Tần Vũ lại chính là Đan Thánh Diệp Thành, kẻ mà trước đó bị bọn họ chém giết vì coi là ma, kết cục này khiến ông ta không thể nào chấp nhận nổi, ông ta không thể tưởng tượng ra nổi cảnh này.
“Vậy trước khi chết ta nói cho ông nghe vài bí mật, thế nào?”, Diệp Thành bật cười: “Ta còn là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông đều là người của ta, Huyết Viêm, kẻ mà các ông cài cắm ở phân điện thứ năm cũng đã bị ta phế từ lâu rồi, ồ không đúng, trận chiến đêm nay có một nửa là công lao của chúng ta, Triệu Thanh, những bí mật này có khiến ông hài lòng không?”
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào…”, sắc mặt Triệu Thanh từ kinh ngạc thay đổi thành sợ hãi.
“Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề ở Nam Cương đều đang ở dưới kia đợi ông rồi đấy”, Diệp Thành vung Bá Long Đao lên, “Diệp Thành của ngày xưa quay lại đòi nợ rồi”.
“Không…không…không….”, nhìn thanh Bá Long Đao từ từ giáng xuống, Triệu Thanh rít lên kinh hãi.
Cho tới lúc này ông ta mới thực sự hối hận, hận vì hôm đó ông ta không nên nghe theo lời Doãn Chí Bình, hận vì không nên tham gia vào việc giết hại Diệp Thành.
Hiện giờ nghiệp do ông ta tạo thì ông ta phải dùng máu để đánh đổi, ông ta sai hết lần này tới lần khác, không còn cơ hội quay đầu.
Đúng như Diệp Thành nói: Có làm thì phải có trả.
Phụt!
Thanh Bá Long Đao giáng xuống, đầu Triệu Thanh lìa khỏi cổ, đôi mắt ông ta vẫn còn mang theo cái nhìn kinh hãi và hối hận.
Phụt!
Diệt xong Triệu Thanh, Diệp Thành lập tức phun ra cả ngụm máu, hai cấm pháp mà Thanh Vân lão tổ sử dụng với luồng sức mạnh đan xen nhau vẫn còn xoay vần trong cơ thể hắn, kể cả là hắn không ngừng đối kháng thì vùng đan hải cũng vẫn bị phong cấm hơn năm phần.
Bên trong khu rừng rậm vang lên tiếng yêu thú gầm gừ, lúc này hai con yêu thú khổng lồ đang chặn ở lối vào sơn động, chúng gào rú vào bên trong, đôi mắt to sụ hiện lên vẻ bạo tàn và khát máu.
“Cách chết thế này thật khó coi”, Cơ Tuyết Băng bất lực nép người bên vách hang động, cô ta liên tục phun ra máu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không vận nổi một phần sức lực, trên khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi.
Lúc này cô ta không còn là Huyền Linh Chi Thể, không còn là Thánh Nữ cao cao tại thượng, không còn là điện chủ phân điện tôn quý mà chỉ là một nữ tử yếu đuối, cơ thể run rẩy.
Cơ Tuyết Băng nhìn về một hướng, đó là hướng mà Diệp Thành tháo chạy, cô ta nheo mắt: “Đúng là chưa kịp nhìn rõ chân dung của ngươi, sát thần Tần Vũ, đằng sau lớp mặt nạ rốt cục là khuôn mặt thế nào?”