Sau tiếng thú gầm, hai con yêu thú khổng lồ ở cửa hang lao tới, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Cơ Tuyết Băng sẽ bị xé xác ngay tại chỗ.
Nhưng vào lúc này, một tia thần quang từ phía xa bắn tới, nhìn kỹ lại thì đó là một cây chiến mâu.
Phụt! Phụt!
Máu bất ngờ bắn tung tóe, hai con yêu thú đang lao về phía Cơ Tuyết Băng đã chết, bị ghim trên vách đá.
Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng vội vàng quay đầu nhìn về phía đêm đen.
Cô ta nhìn thấy một người toàn thân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, dáng đứng thẳng tắp, bước chân vững vàng mạnh mẽ, hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, mái tóc đen bồng bềnh trong gió, cực kỳ chói mắt trong đêm tối.
“Không ngờ hắn vẫn còn sống”, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Đan hải dần bị cấm chế, sức chiến đấu không còn nổi năm phần, hắn đã giết Triệu Thanh rồi sao?”
“Tối nay có thể vui vẻ ăn một bữa thịt hầm rồi”, Diệp Thành cất chiến mâu Vu Hoàng đi.
Sau đó hắn xắn tay áo, túm lấy hai con yêu thú đã chết, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, nhóm lửa rồi đặt Đại La Thần Đỉnh lên.
“Ngươi… Vì sao ngươi lại cứu ta?”, nhìn Diệp Thành bận rộn, Cơ Tuyết Băng bất giác cất tiếng hỏi.
“Bởi vì cô đẹp!”, Diệp Thành vừa cho dược liệu vào thần đỉnh vừa thản nhiên trả lời.
“Bởi… Bởi vì ta đẹp”, nghe câu trả lời của Diệp Thành, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng trở nên khá kỳ lạ.
“Được rồi! Bởi vì cô đáng tiền”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai, vừa rót linh dịch vào thần đỉnh vừa cười đắc ý.
“Đáng tiền?”
“Huyền Linh Chi Thể, Thánh nữ Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, lấy bừa một thân phận mang đi bán đều rất đáng tiền”, Diệp Thành cười khà khà.
“Ngươi…”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lập tức từ kỳ lạ chuyển sang đặc sắc. Trên khắp Đại Sở có lẽ cũng chỉ thanh niên này dám nói cô ta như vậy, hơn nữa hắn còn nói rất rõ ràng mạch lạc, quả thực cô ta rất đáng tiền.
“Ta hỏi này, cấm chế Huyền Đạo Vô Thương và Địa Pháp Thiên La giải bằng cách nào?”, bên này, Diệp Thành vô tình hay cố ý hỏi một câu, hiển nhiên hắn không hề để ý đến vẻ mặt thú vị của Cơ Tuyết Băng.
“Chờ”, Cơ Tuyết Băng khoanh tay ôm đầu gối, nhẹ giọng đáp: “Với sức chiến đấu của chúng ta, ít nhất bảy ngày mới phá giải được cấm chế, điều này tuỳ thuộc vào sức chiến đấu, sức chiến đấu của chúng ta thấp hơn Thanh Vân Lão Tổ nên chỉ có thể chờ”.
“Cấm pháp này thật tuyệt”, Diệp Thành sờ cằm: “Nếu học được, có lẽ sẽ bất khả chiến bại”.
“Không đơn giản vậy đâu”, Cơ Tuyết Băng vén tóc, tiếp tục nói: “Mặc dù hai bí pháp này lợi hại nhưng không phải không thể phá vỡ, kẻ nào có sức chiến đấu cao hơn Thanh Vân Lão Tổ thì hai bí pháp này không có tác dụng với họ, sức chiến đấu yếu hơn Thanh Vân Lão Tổ không bị đánh trúng thì sẽ không trúng chiêu”.
“Vấn đề là chúng ta trúng chiêu rồi”, Diệp Thành lắc đầu, nhìn đan hải của mình, màn sáng do luồng sức mạnh bí ẩn hình thành đang dần bao phủ đan hải của hắn, phía trên màn sáng còn có phù văn kỳ dị đang di chuyển.
Đan hải của hắn gần như đã bị cấm chế hơn bảy phần, mà sức chiến đấu lúc này của hắn có thể phát huy ba phần đã là tốt lắm rồi.
So với hắn, đan hải của Cơ Tuyết Băng đã hoàn toàn bị cấm chế, bây giờ cô ta còn đang bị thương, đi lại cũng khó, không khác gì người phàm, thậm chí còn không bằng người phàm.
Keng! Xoảng! Koong!
Ngay sau đó, những tiếng leng keng liên tục vang lên.
Diệp Thành đã ngồi xổm trên mặt đất, lấy từng túi đựng đồ rồi dốc hết bảo bối ra, thật sự là thứ gì cũng có: binh khí, linh đan, linh dịch, linh thảo…
“Cái này được đấy, linh châu này cũng không tệ, thanh sát kiếm này… ừm, lúc về chắc cũng bán được giá cao”, Diệp Thành như đang đi chợ, phân loại, lựa chọn từng món.
Bên này, nhìn Diệp Thành không ngừng lấy túi đựng đồ ra, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lại trở nên đặc sắc hơn nữa.
Cô ta đếm thì thấy Diệp Thành đã lấy ra ít nhất hơn mấy nghìn túi đựng đồ, mà đây chỉ là hắn lấy ra, cộng thêm số hắn chưa lấy có trời mới biết là bao nhiêu, số lượng này khiến cô ta thực sự rất sốc.
Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới cất lại bảo bối vào túi đựng đồ rồi nhét vào trong áo.
Mặc dù đêm nay nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng rất khá, nhặt được một món tiền lớn, khi về có thể trang bị cho đội quân tu sĩ yếu.
Hoàn tất những việc này, Diệp Thành ngó thần đỉnh một lát rồi xoa xoa tay bước về phía Cơ Tuyết Băng.
Thấy thế, Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày, chủ yếu là biểu cảm trong mắt Diệp Thành nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt.
Diệp Thành đã dừng lại, xoa xoa tay nhìn Cơ Tuyết Băng từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sáng rực, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào túi đựng đồ của cô ta, hai mắt phải gọi là lấp lánh! Thân phận tôn quý như Cơ Tuyết Băng, trong túi đựng đồ không có bảo bối mới lạ.
“Ngươi định làm gì?”, thấy Diệp Thành như thế, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không khỏi lạnh hơn.
“Ta cứu cô, cô không định báo đáp ta à?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.
“Ngươi muốn gì?”
“Đương nhiên là bảo bối rồi”, Diệp Thành cười hì hì: “Hay ta tự lấy nhé?”
“Sát thần Tần Vũ lừng danh Đại Sở cũng làm những chuyện lợi dụng lúc người khác gặp nguy à?”, Cơ Tuyết Băng thờ ơ liếc nhìn Diệp Thành.
“Vậy cô không hiểu gì về ta rồi. Con người ta có tật xấu, vì bảo bối mà kiên quyết không cần thể diện”.
“Đây đúng là sự thật”, nghe thấy câu này của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long ở Chính Dương Tông xa xôi bất giác ngoáy mũi bảo: “Nhưng ta lại thích những kẻ không cần thể diện”.
“Ngươi cút cho ta”.
“Nói chuyện nghiêm túc với ngươi đây”, Thái Hư Cổ Long búng rỉ mũi rồi lại tiếp tục ngoáy bên còn lại: “Ta chân thành khuyên ngươi nên tạo một đứa bé với cô ta, đêm nay cảnh đẹp ý vui, rất thích hợp”.
“Nửa đêm rồi ngươi còn ở đây chọc cười ta!”
“Ta nói thật đấy, đứa con do Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể sinh ra sẽ thừa hưởng ưu điểm của hai huyết mạch, vừa sinh ra đã có thể dung hợp với đất trời, là một huyết mạch kỳ dị. Thời hoang cổ có một người có huyết mạch này chứng đạo thành đế, người đó thật sự rất lợi hại!”
“Thật không?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt không tin.
“Đương nhiên là thật rồi! Huyền Hoang có một trăm ba mươi vị đế, nhưng người đó được công nhận là vị Đại Đế mạnh nhất, trong lịch sử gọi là Hiên Viên Đại Đế”.
“Hiên Viên Đại Đế, danh hiệu này nghe cũng rất lợi hại nhỉ”, Diệp Thành bất giác sờ cằm.
“Tuy ngươi là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể, nhưng cũng có huyết mạch thánh thể”, Long gia lại nói tiếp: “Hai ngươi kết hợp rồi sinh con, khi nào đứa bé đó chứng đạo chắc chắn sẽ thành một vị Đại Đế vạn cổ. Cho dù không thành Đại Đế thì sau này cũng sẽ là kẻ cực kỳ mạnh ở Chư Thiên Vạn Vực”.
Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long xoa móng rồng, vẻ mặt đầy phấn khởi: “Làm đi, làm đi, làm đi”.
“Làm cái đầu ngươi ấy!”, Diệp Thành buột miệng mắng to.
Đúng là người nói vô tình, người nghe hữu ý, Cơ Tuyết Băng nghe thấy lời này của Diệp Thành, vẻ mặt càng trở nên kỳ lạ hơn. Thân là nữ nhân, cô ta bất giác co người lại, vì cô ta cảm nhận được người thanh niên trước mặt không những không biết kiểm soát, mà còn… bị điên.
Nhìn thấy cảnh này, Thái Hư Cổ Long chỉ biết tặc lưỡi cảm thán! Người trước mặt là bạn người thương trước kia của ngươi đấy, thế mà ngươi cũng làm được! Một khi con người đã không cần mặt mũi thì đúng là mặt dày thật!
“Này, mời cô uống canh”, khi Thái Hư Cổ Long còn đang thở dài, Diệp Thành đã bưng một bát canh thịt hầm tới cho Cơ Tuyết Băng, hơn nữa hắn không dùng bát mà dùng chậu, còn là chậu lớn.
“Không uống”, Cơ Tuyết Băng quay mặt đi, cô ta tu luyện hơn mười năm, lần đầu tiên gặp kiểu người thế này.