Trường Thiên Đạo Nhân gào thét thảm thiết, ông ta trừng mắt phẫn nộ, binh khí bản mệnh lập tức được tế gọi hướng về phía Diệp Thành.
“Ông còn kém xa Tề Chấn Thiên”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn tung ra đòn công phá bá đạo rồi bước vào hư không, một chưởng bát hoang cứ thế đánh ra, binh khí bản mệnh của Trường Thiên Đạo Nhân còn chưa hồi phục được uy lực đã bị chưởng đánh của Diệp Thành đánh tan.
Phụt!
Trường Thiên Đạo Nhân lập tức phun ra máu lảo đảo lùi về sau.
Giết!
Diệp Thành cứ thế sát phạt, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, đạo thân nhất khí hoá tam thanh lần lượt được tế gọi ra, một tên cầm Bá Long Đao, một tên cầm Vu Hoàng Chiến Mâu, một tên cầm kiếm Xích Tiêu, một tên cầm roi Đả Thần Tiên, ý chí chiến đấu sục sôi.
Phía này, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất đánh tới mức thế này, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vượt xa những gì mà chúng tưởng.
“Sư…sư huynh, huynh có nhận ra hắn rất giống một người không?”, Lý Tinh Hồn há hốc miệng.
“Hắn…hắn vẫn còn sống?”, Chu Ngạo thẫn thờ nhìn vào hư không, cuối cùng ánh mắt nhìn Diệp Thành: “Sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành năm xưa?”
So với bọn họ thì Lý Tu Minh ngã nhào trên mặt đất, hắn trố mắt nhìn vào hư không và không sao tin nổi, dù hắn có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ nổi sư phụ của mình lại bị Diệp Thành chèn ép.
Hắn lồm cồm bò dậy, muốn nhân cơ hội tẩu thoát.
Đi đâu!
Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã chặn hắn lại.
“Tha cho ta, tha cho ta với”, Lý Tu Minh vội quỳ xuống khẩn cầu.
“Tha cho ngươi?”, cả hai người bật cười lạnh lùng, “khi truy sát chúng ta đâu thấy ngươi tỏ vẻ thương tình”.
“Không thể nào, không thể nào”, khi cả ba tên đang nói chuyện thì hư không vang vọng lên tiếng gằn của Trường Thiên Đạo Nhân.
Ông ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không sao tin nổi vì ông ta nhận ra thân phận thật sự của Diệp Thành, sát thần Tần Vũ trước mặt ông ta chính là Đan Thánh Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông trước kia, vả lại khả năng chiến đấu của Diệp Thành còn vượt xa ông ta.
“Không gì là không thể, khi ông sỉ nhục Hạo Thiên thế gia thì ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?”, Diệp Thành lạnh lùng, ba đạo thân của hắn đồng thời ra tay thi triển bát hoang trảm.
Bịch!
Trường Thiên Đạo Nhân bị đánh tới mức quỳ phịch xuống dưới đất.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay đâm tới, hắn xuất hiện nhanh như gió với đại chiêu tấn công đơn.
“Không, không…”, thấy một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành không ngừng to dần, đôi mắt của Trường Thiên Đạo Nhân trố ra, đồng tử co rút lại chỉ bằng đầu mũi kim.
Lúc này toàn thân ông ta lạnh toát, cả cơ thể cứng đơ, như thể ông ta đang bị kéo xuống địa ngục vậy.
Vào thời khắc sinh tử, Trường Thiên Đạo Nhân mới biết thế nào là hối hận, ông ta hận vì hôm đó bản thân phách lối, không hề kiêng dè gì mà sỉ nhục Hạo Thiên thế gia.
“Tha cho ta, tha cho ta”, sắc mặt của Lý Tu Minh tái mét, hắn run rẩy.
Diệp Thành không buồn nhìn, lập tức vung kiếm, một kiếm đoạt lấy tính mạng tên kia, kẻ mà hắn muốn giết chưa bao giờ hắn nương tay.
Diệt xong Lý Tu Minh, Diệp Thành mới nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn: “Hai vị sư đệ?”
“Ngươi…ngươi không giết chúng ta chứ?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vô thức lùi về sau.