Tiên Võ Đế Vương

Chương 837:  Đều là những kẻ bất hạnh 



“Vì sao ta phải giết các ngươi?”, Diệp Thành nhướng vai: “Con người ta ân oán rõ ràng, ngươi và ta đều là những kẻ bất hạnh”. 

 Đều là những kẻ bất hạnh 

 Nghe câu này, cả hai tên tỏ vẻ vô cùng bi thương. 

 Đúng vậy, bọn họ đều là những người không may mắn, đều bị kí chủ hãm hại, bị tông môn ruồng bỏ, bị truy sát tới Bắc Sở rồi lại bị truy sát tới Nam Sở trong mấy tháng trời nên cả hai vô cùng mệt mỏi. 

 So với Diệp Thành thì cả hai còn đỡ, mặc dù ngày hắn bị truy sát cả hai tên này không có mặt nhưng bọn chúng có thể tưởng tượng được cảnh tượng thảm thiết của Diệp Thành tới mức nào. 

 Hiện giờ gặp lại Diệp Thành, cả hai trỗi lên sự cảm khái. 

 Từng là đệ tử ưu tú trong cuộc so tài tam tông nhưng thực lực của Diệp Thành lại khiến bọn chúng không khỏi ngưỡng mộ. 

 “Thanh Vân gặp nạn mà các ngươi không đi giúp sao?”, thấy cả hai trầm ngâm, Diệp Thành mỉm cười nói. 

 “Giúp?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cười thê thảm, “là Thanh Vân Tông bỏ rơi chúng ta, nơi đó đã không còn là nhà của chúng ta nữa rồi, bảo vệ vùng đất bi thương này không còn ý nghĩa gì nữa”. 

 “Thật sự không quay về sao?”, Diệp Thành hào hứng nhìn cả hai tên. 

 “Không về nữa, cũng không thể quay về như xưa nữa”, cả hai người lắc đầu, vẻ mặt mang theo sự oán thán. 

 “Vậy tốt, sau này đi theo ta”, Diệp Thành mỉm cười: “Tiểu gia đây sẽ đưa hai ngươi đi chinh chiến khắp thiên hạ”. 

 “Chinh…chinh chiến khắp thiên hạ?”, cả hai tên thẫn thờ, năm từ này không thể nói bừa được, từ xưa đến giờ, Đại Sở cũng chỉ có vua mới dám nói ra những từ này. 

 “Sao thế, không tin vào thực lực của ta à?”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói, hai tay hắn lần lượt đặt lên vai hai tên kia, tiên hoả xuất hiện, giúp cả hai luyện hoá chú ấn bên trong cơ thể. 

 “Không phải ta không tin, là thế này…” 

 “Vậy ta nói cho các ngươi nghe bí mật này”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói, đem nhiều mật hạnh ngưng tụ thành truyền âm thần thức đẩy vào trong đầu hai tên này. 

 Thế rồi ánh mắt của cả hai người kia lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, bọn chúng từ kinh ngạc biến thành ngỡ ngàng rồi từ ngỡ ngàng biến thành điềm nhiên vì mật hạnh mà Diệp Thành truyền cho bọn chúng khiến bọn chúng cảm thấy vô cùng khó tin. 

 “Ca, chúng ta theo huynh”, ngay lập tức, cả hai tên gật đầu dứt khoát. 

 “Vậy mới phải cứ, đi theo ta không sai đâu”, Diệp Thành toét miệng cười, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn có khả năng không tồi, từng là đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai của Hằng Nhạc Tông, hai nhân tài như vậy đương nhiên là phải thu nhận rồi. 

 “Chinh chiến khắp thiên hạ, nghĩ thôi cũng cảm thấy hưng phấn rồi”, cả hai lần lượt hít vào một hơi thật sâu, hồi phục lại trạng thái ban đầu vì sức mạnh mà Diệp Thành có khiến bọn chúng nhìn thấy được tương lai tươi sáng. 

 “Này, tự chọn đi, không phải khách sáo”, phía này, Diệp Thành đem một đống linh thạch và một đống mật pháp cổ quyển đưa ra. 

 “Cho…cho chúng đệ sao?”, cả hai nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò. 

 “Với người của mình ta chưa bao giờ khách sáo”, Diệp Thành bật cười để lộ ra hàm răng trắng sáng. 

 “Hay, hay lắm”, cả hai tên mừng rơn, sáng mắt nhìn đống binh khí và mật pháp cổ tông, với khả năng quan sát của chúng đương nhiên có thể nhìn ra được sự bất phàm của những bảo bối này, bọn chúng sao có thể ngờ nổi Diệp Thành lại hào phóng đến mức này, vinh hành thế này cho dù là ở Thanh Vân Tông ngày trước cũng chẳng bao giờ đến lượt chúng. 

 “Cứ từ từ mà chọn, không vội”, phía này, Diệp Thành đã lựa chọn một nơi thoải mái nghỉ ngơi, lấy ra một vò rượu nhâm nhi. 

 “Ta lấy cái này, thanh kiếm này không tồi, cho ngươi là hợp lý, thanh Kim Giao Giản này cho ta, ta thích binh khí thế này…”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn mỗi tên chọn cho mình vài món binh khí bất phàm rồi lại chọn thêm vài bí pháp hay ho, mặt mày hớn hở tươi tắn hẳn. 

 “Đây, còn đây nữa này”, Diệp Thành lại lấy ra hai cái túi đựng đồ, bên trong có linh đan, linh đan từ một vân đến năm vân đều có khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều nhảy dựng vì bất ngờ. 

 “Đây….cũng là cho chúng ta sao?”, nhìn Diệp Thành, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn thận trọng nhảy lên rồi hỏi lại. 

 “Ta là Đan Thánh mà, đi theo ta tuyệt đối sẽ không thiếu đan dược đâu”, Diệp Thành lại lần nữa bật cười, cả hai tên này đã là nhân tài thì hắn đương nhiên sẽ không tiếc gì và phải bồi dưỡng chu đáo. 

 Vả lại hắn cũng dư giả, những thứ này đối với hắn mà nói chẳng đáng là bao, ở thời thế loạn lạc hiện giờ nhân tài còn quan trọng hơn bảo bối, huống hồ là hai nhân tài như Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn. 

 Sự phóng khoáng của Diệp Thành khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cảm thấy yên tâm. 

 Đây đúng là sự trào phúng, so với Diệp Thành thì cách làm của Thanh Vân Tông khiến bọn chúng phải xót xa. 

 Sự thực chứng minh cách làm của Diệp Thành là hoàn toàn chính xác, thu nhận nhân tài phải có cách vì chỉ một giây trước đó, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã quyết định đi cùng hắn. 

 “Đi thôi, ta đưa các ngươi đi gặp người quen”, Diệp Thành vươn vai nhảy xuống khỏi vách đá. 

 “Người quen? Ai cơ?”, cả hai tên tiến lên trước. 

 “Đi thì biết”, Diệp Thành đáp thản nhiên, “còn nữa, thân phận của ta cũng phải giữ bí mật”. 

 “Cái này thì chúng ta hiểu”. 

 Thế rồi cả ba tên đi cùng nhau, sau nửa canh giờ bọn chúng đã quay về tiểu viên bên trong Cổ Thành. 

 Vừa đi vào trong, Cơ Tuyết Băng đang ngồi trầm ngâm liền trừng mắt nhìn Diệp Thành, có lẽ cũng vì câu nói mà Diệp Thành bỏ lại trước khi rời đi: Chơi gái. 

 Diệp Thành đúng là tên mặt dày, hắn vẫn thản nhiên như thường, lão tử không đi chơi gái thì đương nhiên là người đàng hoàng, vả lại ở đây đã có đại mĩ nhân rồi hà tất phải bỏ thêm tiền đi chơi gái, đầu ta đâu có bị úng nước. 

 “Cơ…Cơ Tuyết Băng?”, phía này, khi Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn thấy Cơ Tuyết Băng thì lạp tức quay người toan bỏ chạy, có lẽ vì bọn chúng vẫn còn ấn tượng sâu sắc với màn thể hiện của Cơ Tuyết Băng ở trận so tài tam tông nên trong lòng vẫn còn ám ảnh. 

 “Đi đâu, quay lại cho ta”, Diệp Thành lập tức giơ tay lôi hai tên kia lại. 

 “Đây…đây chính là người quen mà huynh nói sao?”, cả hai tên nhếch miệng nhìn Diệp Thành, sao chúng có thể ngờ nổi người quen của Diệp Thành lại chính là Cơ Tuyết Băng chứ. 

 “Sao vậy? Không phải người quen sao?” 

 “Phải thì đúng là phải rồi, nhưng…” 

 “Cứ yên tâm ở đây, cô ta cũng không ăn thịt các ngươi đâu, vả lại chẳng phải ta đang ở đây sao?”, Diệp Thành xua tay: “Không sao, vùng đan hải của cô ta bị phong cấm rồi, không có sức đâu”. 

 “Hả? Bị phong cấm? Ngươi làm?” 

 “Việc kinh thiên động địa thế này ta không làm nổi”, Diệp Thành nhướng vai, “là lão tổ của Thanh Vân Tông làm, nếu nói thì phải nói ông ta không hề tầm thường, hai chúng ta suýt chút nữa bị giết chết đấy”. 

 “Chu Ngạo, Lý Tinh Hồn”, khi cả hai tên đang trò chuyện thì trong Cơ Tuyết Băng đã nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, cô ta cũng không ngờ rằng Diệp Thành lại đưa hai tên này về đây, càng không ngờ nổi Diệp Thành quen hai tên này. 

 “Cảnh tượng này thật khiến người ta cảm khái”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn Cơ Tuyết Băng rồi lại nhìn sang Diệp Thành. 

 Khi còn ở trận so tài tam tông, bọn chúng đều là những đệ tử anh tài, là cao thủ số một số hai nhưng hiện giờ lại chẳng là gì cả, đây chính là duyên phận được định sẵn sao? 


 “Hằng Nhạc Tông rút quân, Chính Dương Tông lại lần nữa công kích Thanh Vân Tông cũng chẳng còn ý nghĩa, chắc chắn cũng sẽ rút quân”. 

 “Vậy thì tiếp theo mới là thời điểm then chốt”, Diệp Thành xoa cằm, “trận chiến này đánh trong bóng tối, tam tông bị tổn thất nghiêm trọng, nếu như ngừng chiến thì nhất định bọn họ sẽ điều tra việc này, điện chủ của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông sẽ là đối tượng mà bọn họ điều tra”. 

 “Có lẽ điện chủ của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông sẽ bị triệu hồi về tông môn truy hỏi, việc này phải tính cho kĩ mới được”. 

 “Nếu thực sự không được thì chỉ có thể khai chiến sớm”.