Tiên Võ Đế Vương

Chương 840:  Đi thôi! 



Ra khỏi khu vườn nhỏ, Diệp Thành phân ra đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh. 

 Sau đó, hắn đưa cho nó một giọt máu của Cơ Tuyết Băng. 

 Chẳng bao lâu, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh đã biến thành dáng vẻ của Cơ Tuyết Băng, hơn nữa còn giống như thật, ngay cả khí tức, tu vi, huyết mạch cũng cực kỳ giống. 

 Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Diệp Thành khoác áo choàng đen lên người đạo thân. 

 Hắn làm Cơ Tuyết Băng hôn mê để lấy ba giọt máu chính là vì mục đích này, đó là dùng máu của Cơ Tuyết Băng thi triển bí thuật che hồn, tránh cho một số người đánh hơi được. 

 Đi thôi! 

 Nói rồi hắn bước vào truyền tống trận. 

 Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, khói mù từ cuộc hỗn chiến tam tông cũng tạm thời lắng xuống sau khi Hằng Nhạc và Chính Dương rút quân. 

 Mọi thứ lại khôi phục về trạng thái ban đầu. 

 Tất cả đang diễn ra một cách có trật tự. 

 Nhưng khi người dân Nam Sở đang chuẩn bị đón chào một ngày mới bận rộn thì có tiếng hô lớn phá vỡ bầu không khí im lặng: Chính Dương Tông mang chín mươi triệu linh thạch, một trăm linh đan năm vân, một nghìn linh đan bốn vân, ba nghìn binh khí thượng phẩm đến đỉnh Khung Sơn chuộc lại Thánh nữ nhà mình, quá hạn không chờ. 

 Âm thanh này được hắn dùng bí pháp truyền đi, giống như mọc cánh truyền khắp Nam Sở. 

 Đột nhiên không gian trở nên im ắng, chim cũng ngừng hót. 

 Nhưng một hai giây sau, cả thế giới như nổ tung. 

 “Ai mà ghê gớm vậy! Thánh nữ của Chính Dương Tông mà cũng dám bắt, còn dám đòi tiền chuộc từ Chính Dương Tông”, chẳng mấy chốc tiếng bàn tán đã tạo thành làn sóng thuỷ triều, từng đợt nối tiếp nhau, như dời non lấp biển. 

 “Chín mươi triệu linh thạch, một trăm linh đan năm vân, một nghìn linh đan bốn vân, ba nghìn binh khí thượng phẩm, đòi nhiều tiền chuộc như vậy, kẻ đó nghèo quá hoá điên rồi à?” 

 “Không sao, Chính Dương Tông giàu lắm”. 

 “Lên đỉnh Khung Sơn xem thế nào đi”, rất nhiều người đã bắt đầu di chuyển. 

 Sau đó, bốn phương tám hướng đều có người di chuyển, ai cũng bay trên không với cùng điểm đến là đỉnh Khung Sơn. 

 Lúc này, nếu nhìn từ hư không xuống sẽ thấy một dòng suối được hình thành từ những nhóm người, mà đỉnh Khung Sơn cao hơn tám nghìn trượng lại như đại dương, chứa hàng trăm con sông, con suối. 

 Không lâu sau, mọi người đã đáp xuống đỉnh Khung Sơn, người đông như nêm. 

 Từ xa bọn họ nhìn thấy một tên đang ngồi vắt chân trên tảng đá, bên cạnh còn có một người đang đứng, toàn thân dán đầy linh phù, hầu như đều là bí phù phong ấn. 

 “Tần… Tần Vũ?”, những người tới trước lập tức sửng sốt. 

 “Người bắt Thánh nữ Chính Dương Tông là Tần Vũ?” 

 “Khả năng là vậy rồi, người mặc áo choàng đen bên cạnh hắn hẳn là Cơ Tuyết Băng”, một người khác đáp lại. 

 “Lá gan của tiểu tử này lớn thật”, có người tặc lưỡi. 

 “Làm náo loạn Đại Sở, một trăm đệ tử đứng đầu bảng Phong Vân bị hắn giết hơn phân nửa, các thế lực ở Bắc Sở hầu như đều bị hắn động đến, không ngờ hắn lại chạy tới Nam Sở để gây chuyện, đầu tiên là giết Thánh tử của Thanh Vân Tông, bây giờ lại trói Thánh nữ của Chính Dương Tông, quá lợi hại”. 

 Chẳng mấy chốc, chuyện Tần Vũ trói Thánh nữ của Chính Dương Tông đã lan ra khắp nơi như chắp cánh. 

 “Cái gì? Cơ Tuyết Băng bị Tần Vũ bắt?”, thám tử nhà Tư Đồ vừa từ Thanh Vân Tông về, nước còn chưa kịp uống đã chạy thẳng đến Khung Sơn. 

 “Chuyện này thật mới lạ”, thám tử của nhà Thượng Quan cũng vậy. 


 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Trong đại điện thành cổ Thiên Thu, ai nghe thấy tin này xong dù là Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang luôn điềm tĩnh, hay Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân luôn gian giảo, không nghiêm túc cũng đều phụt ra một ngụm trà. 

 Mẹ kiếp! 

 Hai giây sau, toàn bộ thành cổ Thiên Thu đều bùng nổ.