“Trói người xưa để đòi tiền chuộc, ngươi đúng là huynh của ta!”, phía Tạ Vân suýt thì quỳ xuống, vẻ mặt sùng bái!
“Trói người xưa thì cũng thôi, còn dám đòi tiền chuộc, ôi mẹ ơi!”
“Có phải tên này bắt trói người thành nghiện rồi không?”
“Chuyện thế này cũng chỉ tên mặt dày Diệp Thành mới có thể làm được”, mọi người đều tặc lưỡi, thở dài.
“Chuyện này nên ghi vào sử sách”, mọi người đều vuốt râu nói với vẻ đầy ẩn ý: “Kẻ gian trá nhất từ trước đến nay, ngoài hắn không còn ai nữa”.
“Tỷ à, tỷ mau về đi! Hắn sắp lên trời rồi!”, trong tiểu uyển, nghe thấy tin này, Sở Linh day mạnh chân mày.
“Sư phụ, hay là con đổi tên nhé!”, trong sơn cốc yên tĩnh, Tần Vũ trịnh trọng nhìn Độc Cô Ngạo: “Hắn làm vậy, ra ngoài con cũng không dám nói mình là Tần Vũ, vì sợ bị đánh chết”.
“Hay là con đổi tên thành Diệp Thành đi!”, ngay cả Độc Cô Ngạo cũng không khỏi ho khan.
“Trói cả Cơ Tuyết Băng, ngươi đúng là…”, Bích Du ở bên cạnh cũng hung hăng day đầu mày, vẻ mặt rất thú vị, từ xưa đến nay chắc chỉ có mình hắn là trói người xưa đi đòi tiền chuộc.
“Đừng nói nữa, ta không quen kẻ này”, trong quần sơn chim chóc cũng không thèm đậu, Ngô Tam Pháo đỡ trán.
“Ta tò mò có phải tiểu tử đó đã ngủ với cô ta rồi không?”, Thái Ất Chân Nhân ở bên cạnh cầm túi, nhả ra từng làn khói, vẻ mặt xa xăm.
“Thi Nguyệt, người trong lòng con đúng là gan to bằng trời!”, ở Hạo Thiên thế gia, Hoa Tư nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt cảm khái.
“Phải… Phải ạ!”, Hạo Thiên Thi Nguyệt há hốc miệng, biểu cảm không ngừng thay đổi.
“Hay là chúng ta tuyệt giao với hắn đi!”, trong một tửu lâu, Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân, Chương Ly và Thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên nói một cách nghiêm túc: “Nếu người khác biết chúng ta quen hắn liệu có đánh chết chúng ta không?”
Nam Sở náo động, Khung Sơn vô danh bỗng trở thành nơi tụ họp của các cao thủ từ khắp nơi trên thế giới.
Nhìn ra xa, hư không, bầu trời, thiên không, trên núi, mặt đất, sườn núi đều thấy những bóng người đen kịt, vây quanh Khung Sơn chật kín gió thổi không lọt.
Tần Vũ nổi tiếng, Nam Sở nhốn nháo, Bắc Sở cũng ầm ĩ theo, toàn bộ Đại Sở đều sục sôi.
Tần Vũ!
Trong khu vườn nhỏ ở thành cổ, tiếng gào thét chói tai của Cơ Tuyết Băng xuyên thấu tận bầu trời.
Ở bên cạnh, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã vô thức bịt tai lại, vẻ mặt thảng thốt, ngỡ ngàng.
Bây giờ bọn hắn đã hiểu câu Diệp Thành để lại trước khi đi “ta vẫn muốn nổi tiếng lần nữa” có nghĩa là gì.
Nổi tiếng rồi! Lần này hắn thật sự nổi tiếng, tên tuổi của hắn ở khắp Đại Sở này không ai không biết.
“Hai ta đi theo huynh ấy sẽ không gặp chuyện gì chứ?”, Lý Tinh Hồn giật giật khoé miệng.
Tại đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai vội vàng chạy về, trong lòng kích động tột đỉnh, vừa bay vào đại điện đã không chờ được nữa mà nói: “Thánh chủ, người đoán xem ta đã nhìn thấy ai?”
“Nhìn thấy ai? Chẳng lẽ là nhìn thấy Diệp Thành?”
“Ôi đúng là thật đấy”, Phục Nhai lập tức vung tay, trong đại điện xuất hiện một màn thuỷ mặc khổng lồ, hình ảnh trong bức màn là cảnh tượng người đông như nêm, mà giữa đám người chính là Diệp Thành đang ngồi vắt chéo chân trên đỉnh Khung Sơn.
“Ôi trời”, nhìn thấy Diệp Thành, Đông Hoàng Thái Tâm cũng bất giác lên tiếng, đứng bật dậy từ chỗ ngồi, trong đôi mắt đẹp ánh lên tia sáng: “Là hắn, chính là hắn, không ngờ tiểu tử này vẫn còn sống”.