Tiên Võ Đế Vương

Chương 845: “Vì tiền ta không bao giờ cần thể diện”. 



“Cho dù nói thế nào thì cứ phải tìm được Tần Vũ trước đã, tìm được hắn rồi thì mới tìm được tung tích của Băng Nhi”. 

 “Truyền lệnh của ta, truy sát Tần Vũ trên toàn Đại Sở, chỉ cần là người bắt sống được hắn thì sẽ nhận được món tiền là chín mươi 

 triệu linh thạch, một trăm viên linh đan năm vân, một nghìn viên linh đan bốn vân, một nghìn món binh khí thượng phẩm”. 

 ……. 

 Đêm khuya, Diệp Thành tập tễnh đẩy cánh cửa của tiểu viên. 

 Trông trạng thái của hắn lúc này thật chẳng ra sao, mặt mũi sưng vù, hai con mắt đen như gấu trúc, mũi còn chảy máu ròng ròng, đầu tóc rối như tổ quạ, từ đầu tới chân chỉ toàn là dấu chân. 

 “Haiz, chuyện gì thế này?”, thấy bộ dạng này của Diệp Thành, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cứ thế tặc lưỡi. 

 “Lúc ta quay về gặp hai lão già, hai lão ấy không nói lời nào cứ thế đánh ta một trận, một kẻ nhanh trí như ta những vẫn phải chịu trận đau đớn”, Diệp Thành xoa máu mũi, mặt dày lên tiếng. 

 “Cũng đáng thôi”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ý tứ, ngươi lừa người ta bao nhiêu tiền như vậy, tạo nghiệp lớn mà. 

 “Tiền chuộc ngươi đã lấy về rồi, thả ta ra đi”, không lâu sau đó, Cơ Tuyết Băng bị Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn phong ấn bên dưới cây linh quả lên tiếng, vả lại lúc này trong đôi mắt cô ta còn lập loè đốm lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người thì trong giây phút đó Diệp Thành đã chết lâu rồi. 

 “Không được, cô đáng tiền, Chính Dương Tông lại nhiều tiền như vậy, đợi hôm nào đó ta lại làm vài lần thế này nữa”, Diệp Thành nói một câu suýt thì khiến Cơ Tuyết Băng ói ra máu. 

 “Tần Vũ, ngươi có cần thể diện nữa không hả?” 

 “Vì tiền ta không bao giờ cần thể diện”. 

 “A….”, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa nổi điên, một người lạnh lùng băng giá như cô ta trong hai ngày nay đã bị tên tiện nhân Diệp Thành dày vò đến phát điên, cô ta đã từng gặp rất nhiều tên mặt dày nhưng chưa bao giờ gặp tên nào như Diệp Thành. 

 “Chính Dương Tông của cô có tiền, có bị lừa thêm vài lần nữa cũng chẳng sao”, Diệp Thành nói rồi lại lau máu mũi. 

 Nghe vậy, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở bên cũng giật giật khoé miệng ánh mắt chúng nhìn Diệp Thành phải gọi là sùng bái. 

 Tiếp đó, bên trong tiểu viên yên tĩnh hơn nhiều. 

 Nhiệm vụ của Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn chính là trông chừng Cơ Tuyết Băng và dành thời gian để tu luyện mật pháp mà Diệp Thành đưa cho. 

 Tối đến, cả hai được Diệp Thành gọi tới lầu các bên trong tiểu viên. 

 A…! 

 A….! 

 Không lâu sau đó, bên trong lầu các vọng lên tiếng gào thét thảm thiết của cả hai tên, đến cả Cơ Tuyết Băng đang im lặng cũng phải đưa mắt qua nhìn, trong ánh mắt cô ta rõ cái nhìn khác thường, không biết ba tên nam nhân kia đang làm trò gì. 

 Thế rồi Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lần lượt bước ra ngoài, vẻ mặt đều vô cùng đặc sắc. 

 Điều đó chưa phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất đó là khí tức của chúng đã mạnh lên gấp mười mấy lần, khí huyết sục sôi giống như có ngọn lửa thiêu đốt nên toàn thân tràn đầy sức mạnh khiến chúng có cảm giác chỉ muốn đánh đấm với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên. 

 Cảnh này khiến Cơ Tuyết Băng phải bất ngờ, mới chỉ vào trong đó có hai canh giờ mà sau khi đi ra cả hai tên này như trở thành một người khác. 

 Còn vì sao hai tên này lại có sự thay đổi như vậy thì cũng bởi Diệp Thành, vì tên này dùng tiên hoả giúp chúng mở ra vùng đan hải, vùng đan hải với dung lượng lớn đương nhiên không thể dùng đan điền để so sánh được. 

 Ngoài ra, Diệp Thành còn tôi luyện kinh mạch và xương cốt cũng như linh hồn của cả hai tên. 

 Hiện giờ, cả hai tên lần đầu tiên như được thoát xác, tu vi của chúng đột nhiên tăng vọt, có sự trợ giúp của Diệp Thành chúng đương nhiên như hổ mọc thêm cánh, rồi có ngày chúng nhất định sẽ là hai viên hổ tướng của Viêm Hoàng. 

 “Xem ra chúng ta đi theo huynh ấy thì tiền đồ sẽ rất tươi sáng”, cả hai tên ghé lại với nhau cười sảng khoái. 

 Trong lầu các, Diệp Thành lại dùng một tay xoa cằm, một tay gõ gõ xuống mặt bàn trông vô cùng gian giảo, hai mắt hắn láo liên đảo đi đảo lại. Hắn đang trầm tư suy nghĩ, hắn là chủ soái của ba quân, bất cứ việc gì cũng phải suy tính đến, chỉ cần một lần lơ là bất cẩn sẽ phải chịu kết cục cay đắng. 

 “Sự đê tiện của con người mới là vô địch, giờ ta mới hiểu ý của câu nói này”, thế rồi trong thần hải của Diệp Thành vang lên tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long: “Ngươi đúng là một tên tiện nhân”. 

 “Đê tiện một tí cũng được, quan trọng là thực tiễn”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, “trận hỗn chiến của tam tông đánh xong rồi ta phải tìm việc gì đó cho bọn họ làm mới được, không khiến bọn họ thay đổi sự chú ý thì có rất nhiều việc chúng ta không tiện ra tay”. 


 “Ngươi nhẫn tâm?” 

 “Chuyện này không liên quan gì đến nhẫn tâm cả”, Diệp Thành vòng tay sau gáy nằm xuống giường, “vẫn là câu nói đó, vì để tránh không gặp phải kẻ địch mạnh trên chiến trường sau này, có một số việc nhất định phải làm, ngươi cũng từng nói làm thống soái của ba quân không được mềm lòng mà, nếu mềm lòng thì phải trả giá bằng cả núi thây biển máu”. 

 “Ngươi học nhanh đấy”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, ánh mắt nó đã thay đổi hoàn toàn. 

 “Chẳng còn cách nào khác, vì chiến tranh quá tàn khốc”.