“Chỉ cần là người có thể bắt sống được Tần Vũ thì thưởng chín mươi triệu linh thạch, một trăm viên linh đan năm vân, một nghìn viên linh đan bốn vân, một nghìn món thượng phẩm”.
Sáng sớm, trời vừa sáng, chín đại điện của Chính Dương Tông đã liên tục lan truyền tin tức này.
Tin tức này như được chắp thêm cánh lan truyền khắp Đại Sở khiến cho Đại Sở vừa im ắng được trong một đêm đã lại lần nữa sục sôi.
“Thưởng nhiều như vậy, xem ra Tần Vũ đúng là đã chọc tức Chính Dương Tông rồi”, bên trong tửu lâu, người ta bàn tán xôn xao.
“Có điều muốn bắt sống được Tần Vũ lại không đơn giản như vậy”, có người trầm ngâm: “Hiện giờ, với khả năng chiến đấu không hề tầm thường của hắn thì sẽ được liệt vào hạng thứ hai trên bảng Phong Vân, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không bắt nổi hắn”.
“Xem ra Đại Sở sắp náo loạn rồi”.
“Haiz, mạng của ta từ bao giờ lại đáng tiền như vậy chứ?”, bên trong tiểu viên cổ xưa, nghe tiếng bẩm báo của Chu Ngạo, Diệp Thành bất giác giật mình.
“Huynh lừa người ta thảm như vậy, không tìm huynh tính sổ mới lạ”, Chu Ngạo tặc lưỡi, “cho nên sau này ít ra khỏi cửa thôi, không biết có bao nhiêu người đang nhăm nhe vào huynh đâu”.
“Ta sợ bọn họ không nhằm nổi ta đâu”, Diệp Thành cười thản nhiên, “thế nhưng mà muốn có cái mạng của ta thì phải trả giá bằng máu”.
Vả quả là như vậy, sau khi Chính Dương Tông truy sát Diệp Thành khắp Đại Sở, có rất nhiều người manh động, tên nào tên nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ẩn thế, cũng có rất nhiều kẻ ở cảnh gới không Minh liên kết lại với nhau để thử vận may, quan trọng đó là món tiền thưởng mà Chính Dương Tông đưa ra quả thực rất hấp dẫn.
Lúc này, Nam Sở xuất hiện sự việc dị thường thế này, đó chính là ở khắp mọi nơi đều túm tụm những nhóm ba tới năm người, vả lại người nào người nấy tu vi đều không hề yếu, tất cả đang âm thầm truy sát và điều tra Diệp Thành.
Phía này, Diệp Thành đã hiện thân bên trong địa cung của một toàn cổ thành rộng lớn.
Cổ thành này chính là cứ điểm của Viêm Hoàng ở Nam Sở, được cài cắm rất nhiều người làm tình báo của Nhân Hoàng và các sát thủ của Địa hoàng.
Thế rồi bên trong địa cung xuất hiện một màn thuỷ mặc rộng chừng hai mươi trượng.
Cùng vào lúc này, thành cổ Thiên Thu cũng xuất hiện một bức màn thuỷ mặc rộng lớn thế này.
Bức màn này có tên Hoan Thiên Thuỷ Mặc, chính là một mật thuật của Thiên Tông thế gia, thông qua màn thuỷ mặc nà có thể kết nối hai địa điểm với nhau.
Không lâu sau đó, bên trong bức màn thuỷ mặc xuất hiện bóng người.
Diệp Thành tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, bên trong bức màn thuỷ mặc xuất hiện Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, còn có cả nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên.
“Tiểu tử, ngươi được lắm”, hai bên vừa kết nối, Cổ Tam Thông đã lên tiếng hào hứng.
“Đây không thể là tạm được”, rất nhiều lão bối tặc lưỡi lên tiếng: “Ngươi khiến Chính Dương Tông đủ thảm rồi đấy”.
“Hẫng vài lần là thông minh lên ngay”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.
“Huyền Linh Chi Thể chẳng phải vẫn ở chỗ ngươi sao?”
“Cô ấy vẫn ở chỗ ta”, Diệp Thành nói rồi lấy ra vò rượu nhàn nhã nhâm nhi.
“Tính mạng là quan trọng, ngươi mau quay về đi”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Chu thiên truy sát lệnh của Chính Dương Tông không phải nói chơi đâu, cẩn thận vẫn hơn”.
“Cái này thì con hiểu”, Diệp Thành mỉm cười, vậy thì bây giờ vào chuyện chính.
Nói tới chuyện chính, rất nhiều lão bối lập tức tắt đi nụ cười vì bọn họ đều biết ý của Diệp Thành là động thái lớn sắp xảy ra.
“Trận hỗn chiến của tam tông đã kết thúc, bọn họ nhất định sẽ điều tra việc liên quan đến chín phân điện”, Diệp Thành lên tiếng.
“Ngươi nói xem nên làm thế nào?”
“Trói người, lừa bịp, đòi tiền chuộc”.
“Trói người? Lừa bịp, đòi tiền chuộc?”, nghe những câu này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kì quái.
“Đúng vậy”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, hắn tiếp tục nói, “thủ đoạn này mặc dù có hơi tiểu nhân nhưng vẫn thực dụng, lần này ta làm vậy không phải là vô duyên vô cớ, sự thực chứng minh sự chú ý của Chính Dương Tông đã chuyển sang ta, sự thực cũng chứng minh cách làm này rất hiệu quả, đã có tác dụng lại thực dụng”.
“Việc này đáng tin”, mọi người đều mỉm cười.
“Mục tiêu của chúng ta vẫn là tam tông, mục đích của chúng ta không phải là khơi dậy cuộc hỗn chiến của tam tông mà là chuyển sự chủ ý của bọn họ, không những trói người của Chính Dương Tông mà người của Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông cũng phải trói lấy vài tên”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “nhớ kĩ, cho dù làm thế nào thì cũng phải tiến hành trong tình huống bảo toàn tính mạng của bản thân, không được để lộ thân phận”.
“Cái này thì chúng ta hiểu”.
“Vậy thì đồng thời với việc làm nhiễu loạn tầm nhìn của tam tông, vài việc tiếp theo đây cũng phải tiến hành cùng lúc”.
“Thứ nhất: Nhanh chóng đả thông thông đạo không gian hư vô của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông với nhà họ Hùng cũng như cổ thành Thiên Thu”.
“Thứ hai: Liên kết lực lượng, tìm kiếm những nhân tài với thực lực mạnh mẽ, nhớ kĩ phải tiến hành bí mật”.
“Thứ ba: Những nhân viên tình báo của Nhân Hoàng phải nghĩ đủ mọi cách đánh vào điện chính và phân điện của tam tông, làm tiền đề cho sau này”.
“Thứ tư: Nhân Hoàng cố gắng tìm cứ điểm của mạng lưới tình báo tam tông, chỉ cần nắm vững, lúc cần thì diệt tận gốc”.
“Thứ năm: Tất cả mọi người vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu vì bất cứ khâu nào xảy ra sai sót thì đều có thể khơi mào cuộc chiến với Hằng Nhạc Tông”.
“Rắc rối, với thực lực, khả năng chiến đấu và binh lực hiện tại của chúng ta thì đã đủ đoạt lấy Hằng Nhạc Tông và khai chiến với Hằng Nhạc Tông rồi”, Cổ Tam Thông gãi tai.
Nói rồi, tất cả lần lượt đứng dậy.
“Tin tức của sư phụ ta đã có chưa?”, khi Hồng Trần Tuyết đứng dậy toan rời đi thì Diệp Thành lại lên tiếng, trong ánh mắt mang theo hi vọng.
“Hơn tám phần nhân lực của Nhân Hoàng được điều tới Nam Sở, nên…”, Hồng Trần Tuyết nói rồi lại ngừng một lát.
“Cố gắng tìm thôi, nếu tìm được thì lập tức cho người sắp xếp chỗ ở cho sư phụ và đưa sư phụ tới đây, không, nếu tìm được thì lập tức thông báo cho ta, ta phải đi đón sư phụ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn từ từ đứng dậy, phất tay thu lại bức thuỷ mặc.