Trời đất rung chuyển, khắp nơi đều là cảnh tượng đại chiến.
Trong hư không dày đặc bóng người từ tứ phương tám hướng xông về phía Diệp Thành ở trung tâm.
Phía này, nhìn những bóng người dày đặc lao về phía mình, sắc mặt của Diệp Thành trông hết sức khó coi.
Cảnh tượng vây giết này hắn đã dự liệu từ trước nhưng hắn không ngờ nổi Doãn Chí Bình lại mạnh hơn so với tưởng tượng của mình khiến hắn cho dù thắng cũng vẫn hết sức thảm hại. Mấy ngày nay Diệp Thành liên tục bị thương, cho tới bây giờ đến khả năng ngưng tụ linh lực cũng vô cùng khó khăn chứ đừng nói là đối mặt với rất nhiều kẻ địch như vậy.
Vạn Kiếm Triều Tông!
Hắn nghiến răng thiêu đốt căn nguyên thánh thể, cố gắng thi triển đại chiêu quần công sở trường.
Ngay lập tức, kiếm khí rợp trời hiển hiện bay về tứ phía.
Hừ!
Từ tứ phương tám hướng đều có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt ra, đầu lơ lửng binh khí khủng khiếp, người nào người nấy khí thế ngút trời, tung ra một chưởng đánh vào hư không còn kiếm khí bay về phía bọn họ cũng bị bọn họ đánh thành hư vô.
Không phải vì Vạn Kiếm Triều Tông của Diệp Thành không đủ mạnh mà vì khả năng chiến đấu của hắn lúc này không đủ được ba phần, thần thông có lợi hại tới mức nào đi nữa nhưng muốn uy lực thông thiên thì cũng cần có khả năng chiến đấu mạnh mẽ.
Chết đi!
Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt tới giơ tay tung một chưởng giáng xuống.
Ánh mắt Diệp Thành lạnh lùng, Âm Minh Tử Tướng lập tức ra tay khiến tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên kia bị đánh bay đi.
Âm Minh Tử Tướng!
Tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên kia đứng khựng lại, sắc mặt khó coi thấy rõ và cứ thế nhìn Thiên Chu đang đứng trước mặt mình.
Giết!
Âm Minh Tử Tướng thứ hai cũng sát phạt tới, Diệp Thành giật mình, Âm Minh Tử Tướng chặn hắn lại.
Tiếp đó là Âm Minh Tử Tướng thứ ba, thứ tư, thứ năm, mỗi tên đều mang theo sát khí ngút trời khiến Diệp Thành không thể không triệu gọi Kim Hiệt, Phong Dực, Hoả Chân ra cùng lúc.
Rầm! Đoàng!
Năm Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Cuẩn Thiên chặn lại năm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, thế nhưng tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ lại mạnh mẽ đến mức vượt qua cả Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nên không tới mười giây, Phong Dực yếu nhất gần như đã bị đánh bại.
Giết cho ta!
Tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đối đầu với Hoả Chân tung một chưởng khiến một nửa cơ thể của nó tan tác sau đó còn không quên mệnh lệnh cho kẻ mạnh ở phía sau mình giết Diệp Thành.
Ngay lập tức bóng người từ tứ phương tám hướng lần lượt chèn ép tới.
Thấy vậy, Diệp Thành gọi mấy Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín ra bảo về xung quanh mình.
Sau đó hắn đảo mắt nhìn quanh, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn đang đại chiến với Linh Chân Thượng Nhân, phía Gia Cát Vũ đang huyết chiến với kẻ mạnh của Chính Dương Tông, phía Đan Thần, Ngô Tam Pháo cũng đang huyết chiến.
Có điều, cho dù có sự giúp đỡ của nhiều kẻ mạnh thì bọn họ cũng ở thế yếu hơn vì những người muốn giết chết bọn họ quá nhiều.
“Ta không thể đợi ở đây được, mục tiêu của bọn họ là ta”, Diệp Thành hít sâu một hơi.
“Nếu như mình biến mất thì mọi người không phải đại chiến nữa”, nói rồi, hắn mở Tiên Luân Nhãn và khơi ra Tiên Luân Thiên Đạo.
Tiếp đó, vòng xoáy Tiên Luân Thiên Đạo xuất hiện kéo theo một kẻ trọng thương như hắn vào trong hố đen không gian, hoá giải nguy cơ trước mắt. Nếu như hắn biến mất thì trận đại chiến tiếp theo sẽ không còn ý nghĩa nữa, nguy cơ của phía Hạo Thiên Huyền Chấn đương nhiên cũng được xoá bỏ.
Rắc! Rắc!
Vào giây phút đó, cơ thể thánh thể mạnh mẽ của hắn bắt đầu nứt ra từng tấc một, xương cốt cũng bị rạn ra.
Đáng chết!
Diệp Thành mặt mày tái nhợt, việc mà hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.