Trời xanh lần này không thương xót hắn, cho hắn vào trong hố đen không gian nhưng vừa vào trong đã gặp phải mối nguy hiểm thế này. Đúng như Thái Hư Cổ Long nói, trong hố đen không gian tứ phía đều rình rập những nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận sẽ chuốc hoạ diệt thân, mọi thứ có lẽ chỉ là việc trong chốc lát.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Diệp Thành không nghĩ nhiều, hắn cố sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo.
Thế rồi vừa vào hố đen không gian được chốc lát hắn lại ra khỏi hố đen không gian, nếu không thì trong giây phút ngắn ngủi đó hắn rất có khả năng bị biển hỗn độn kia nhấn chìm tan thành mây khói.
Phụt!
Vừa ra khỏi thế giới bên ngoài, Diệp Thành đã phun ra cả miệng máu, cả cơ thể ngã giữa hư không.
Nếu nhìn từ xa có thể thấy trạng thái của hắn khiến người ta phải sợ hãi, trước đó khi giao đấu với Doãn Chí Bình hắn bị mất đi một bên cánh tay còn lúc này cả cơ thể hắn lại nhơ nhuốc máu, bị biển hỗn độn của hố đen không gian ép đến mức xương cốt toàn thân gãy hơn tám phần, cả cơ thể đâu còn là hình dạng con người nữa.
Ôi trời!
Thấy hình thái lúc này của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long ở cách xa trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông bất giác tái mặt.
Nó vẫn luôn quan sát tình hình bên này, trước đó nó bị mất đi mối liên hệ với Diệp Thành, nó chắc rằng Diệp Thành đã vào hố đen không gian nhưng ngay giây phút sau đó Diệp Thành ra ngoài lại trở thành bộ dạng thế này, nhất định là đã gặp biến cố lớn bên trong hố đen không gian rồi.
“Xem ra người chuẩn bị hậu sự trước cho mình là chính xác”, Thái Hư Cổ Long nhìn chằm chằm Diệp Thành vì trạng thái lúc này của Diệp Thành đã không còn có nổi sức phản kháng, có lẽ chỉ cần tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương cũng có thể lấy đi cái mạng của hắn.
Rầm!
Sau tiếng động mạnh vang lên, cơ thể nhơ nhuốc máu của Diệp Thành cứ thế ngã vật ra đất.
Giết!
Mặc dù không biết vì sao Diệp Thành lại trở thành bộ dạng thế này nhưng những người muốn giết hắn đã ngay lập tức lao tới, đại chiêu mà bọn họ ngưng tụ tư lâu cứ thế giáng qua bên này.
“Con ơi”, Hạo Thiên Huyền Chấn đôi mắt đỏ ngầu muốn sát phạt tới nhưng lại bị phía Linh Chân Thượng Nhân chặn giữa hư không.
“Mẹ kiếp”, phía Gia Cát Vũ thay đổi sắc mặt, ông ta điên cuồng xông tới nhưng lại bị kẻ mạnh từ tứ phương chặn lại.
“Diệp Thành”, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du cũng tái nhợt cả mặt mày, vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giây phút sau Diệp Thành sẽ hoá về với cát bụi.
“Chết đi! Chết đi!”, giống như phía Chính Dương Tông, nhóm người của Linh Chân Thượng Nhân bật cười tôi độc.
“Thánh chủ, đây…”, thấy cảnh này, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai vội nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm ở bên.
Lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, sắc mặt bà ta khó coi vô cùng, trong đôi mắt đẹp còn xuất hiện sự đấu tranh có vẻ như bà ta đang lựa chọn một quyết định vô cùng khó khăn.
“Đây là số mệnh của hắn ta”, trong ánh mắt thận trọng của Phục Nhai, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng bà ta cũng giơ tay: “Mặc dù ta rất muốn cứu hắn nhưng nếu cứu hắn thì phải trả cái giá gấp trăm, gấp vạn, gấp tỉ lần”.
Rầm! rầm! Đoàng!
Khi hai người trò chuyện, chưởng ấn, quyền ảnh, kiếm mang, trận đồ, đao mang, thần hồng rợp trời đã giáng về phía Diệp Thành.
Thế nhưng, đúng lúc này một luồng sức mạnh khiến trời đất rúng động xuất hiện bên trong cơ thể hắn.
Ngay lập tức bên trong cơ thể Diệp Thành xuất hiện một bóng người mặc y phục trắng, có lẽ do cơ thể quá nặng nên bước chân vừa chạm đất đã khiến mặt đất rung lên kịch liệt.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, nữ tử kia kết ấn, một âm thanh tự nhiên thoát ra từ khuôn miệng của cô.