Tiên Võ Đế Vương

Chương 926:  Tấn công!



Vù! Vù! Vù… 

 Sau khi nữ tử áo trắng dứt lời, đại địa nứt lìa, từng trụ sáng to dày cứ thế chiếu thẳng từ mặt đất lên bầu trời, trên mỗi một trụ sáng đều có phù văn lưu chuyển đan xen nhau, ngưng tụ thành một kết giới khổng lồ bao quanh Diệp Thành. 

 Phía này, Diệp Thành đang nằm trên mặt đất thẫn thờ nhìn nữ tử mặc y phục trắng kia, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. 

 Nữ tử đó vô cùng xinh đẹp, xung quanh cơ thể có thần hà tuyệt đẹp, đai thắt y phục hay cả mái tóc đều nhuốm thần hoa, trông giống như tiên nữ giáng trần không dính chút bụi trần. 

 “Sao lại là…”, Diệp Thành càng lúc càng ngỡ ngàng vì nữ tử kia không phải ai khác mà chính là hình nộm của hắn: Tử Huyên. 

 Rầm! Đoàng! Đoàng! 

 Khi Diệp Thành còn đang đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác thì những đòn công kích rợp trời đã đánh về phía kết giới của Tử Huyên, vang lên từng tiếng động kinh thiên động địa. 

 Thế nhưng điều khiến người ta phải bất ngờ đó là có bao nhiêu kẻ mạnh như vậy, bao nhiêu đòn công kích như vậy nhưng lại không thể công phá được kết giới của Tử Huyên ngay tức khắc. Nên biết rằng những đòn công kích cái thế đó có thể giết chết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên. 

 “Mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành há hốc miệng, hắn kinh ngạc nhìn vào kết giới rồi lại nhìn sang Tử Huyên. 

 Tử Huyên vẫn thanh khiết như trước kia, trên khuôn mặt có một lớp ánh sáng che chắn như ẩn như hiện, Diệp Thành chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Tử Huyên như thể trên đời này không thể có bất cứ thứ gì khiến Tử Huyên phải xao động. 

 Diệp Thành nhìn mãi nhìn mãi rồi mới nhận ra khoé miệng Tử Huyên có một vệt máu tươi nhuốm ánh sáng, trông có vẻ như những đòn công kích kia cũng khiến Tử Huyên phải chịu phản phệ khủng khiếp. 

 Tấn công! Tấn công cho ta! 

 Thấy Diệp Thành được bảo vệ bởi kết giới, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp thương không. 

 Ngay sau đó, hư không rung chuyển, từng binh khí được lấy ra phát ra thần uy, những bóng người choán đầy bầu trời và mặt đất thi triển thần thông mạnh mẽ, khí thế nối liền với nhau khiến cả bầu trời như sụp đổ. 

 Thấy vậy, Diệp Thành ôm một bên tay đã bị gãy đứng dậy nhưng hắn vẫn lảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã ra. 

 Rầm! Đoàng! Đoàng! 

 Không lâu sau đó, lượt công kích thứ hai dội tới, lần lượt đánh vào kết giới, kết giới bị đánh tới mức rung lên kịch liệt, khoé miệng Tử Huyên lại trào máu, sắc mặt có phần tái nhợt. 

 Tử cục! 

 Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời cao, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng. Trận pháp kết giới của Tử Huyên mặc dù kiên cố nhưng không thể địch lại với bao nhiêu người như vậy được. Nếu những đòn công kích kia vẫn tiếp tục dội về phía này thì kết giới có kiên cố thế nào cũng không trụ được lâu, hơn nữa lúc này Diệp Thành còn đang trong trạng thái vô cùng yếu đuối. 

 Mặc dù hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, khả năng khôi phục bá đạo nhưng vết thương của hắn thực sự quá nặng, muốn quay về trạng thái đỉnh phong thì ít nhất cũng phải cần ba tới năm ngày, còn những kẻ bên ngoài kia căn bản không cho hắn thời gian. 

 Trong chốc lát, Diệp Thành nhận ra bàn tay của Tử Huyên đã đặt trên vai hắn, vẻ mặt của nó vẫn vô lo vô nghĩ như vậy. 

 “Cô…”, Diệp Thành lặng lẽ nhìn Tử Huyên nhưng khuôn mặt hắn lúc này có phần kì lạ, hắn không biết Tử Huyên còn sống, cho tới bây giờ hắn mới biết vì sao hôm đó Tử Huyên lại đánh hắn, chẳng phải vì hắn chạm vào nơi không nên chạm sao? 

 Không lâu sau đó, phần trán của Diệp Thành chợt cau lại vì hắn nhận ra tinh nguyên thánh thể bên trong cơ thể của mình đang bị Tử Huyên hút lấy. 

 “Không được di chuyển”, biết Diệp Thành định phản kháng, Tử Huyên khẽ nói. 

 “Cô muốn làm gì?”, Diệp Thành cau mày nhìn Tử Huyên, hắn đương nhiên phải phản kháng vì Tử Huyên hiện giờ quá dị thường khiến một kẻ yếu đuối như hắn lúc này không có lấy cảm giác an toàn. 

 “Không được di chuyển”, Tử Huyên lên tiếng, giọng nói dễ nghe: “Ta cần tinh nguyên thánh thể giúp ngươi thoát khỏi vòng vây”. 

 Diệp Thành lại lần nữa cau mày thế nhưng hắn không phản kháng nữa vì lúc này trước mặt Tử Huyên hắn căn bản không có sức phản kháng. 

 Bên trong kết giới chìm vào yên lặng, Tử Huyên không nói gì, chỉ không ngừng hấp thu tinh nguyên thánh thể của Diệp Thành giống như đang ngưng tụ sức mạnh chuẩn bị thi triển thần thông mạnh mẽ và cần tiêu hao sức mạnh cực lớn. 

 Rầm! Keng! Đoàng! 

 Khi hai người chìm vào im lặng thì những đòn công kích mạnh mẽ hung tợn ở bên ngoài liên tiếp dội tới, quyền ảnh, kiếm mang, đao quang, trận đồ, binh khí đánh về phía này khiến kết giới rung chuyển dữ dội, trông có vẻ như nó có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. 

 Rầm! Đoàng! 

 Giữa đất trời liên tiếp vang lên những âm thanh thế này, từng bóng hình từ tứ phương tám hướng kéo tới, khí thế dồi dào còn nhóm người phía Gia Cát Vũ, Hạo Thiên Huyền Chấn đều bị ép về một phương, bọn họ muốn sát phạt tới nhưng căn bản không có cơ hội. 

 Phá! 

 Không biết từ bao giờ tiếng hô dõng dạc này mới vang lên, kết giới khổng lồ nứt vỡ. 

 Chết đi! 

 Thấy kết giới bị phá, khuôn mặt của từng bóng người rợp trời tôi độc thấy rõ, bọn họ đánh ra từng chiêu thần thông mạnh nhất, thần thông cái thế giáng xuống muốn tiêu diệt Diệp Thành và Tử Huyên ngay tức khắc. 

 Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên nhìn sang Tử Huyên ở bên: “Còn chưa xong sao?” 

 So với hắn thì Tử Huyên lãnh đạm hơn nhiều, cô ta không hề có thêm bất cứ hành động nào thừa thãi, cứ thế để cho những đòn công kích giáng xuống. 

 Mãi tới khi những đòn công kích chỉ còn cách bọn họ chừng nửa trượng thì trong đôi mắt đẹp của Tử Huyên mới loé lên một đạo thần quang đưa Diệp Thành biến mất rồi sau đó lại xuất hiện giữa hư không. 

 Sau khi bọn họ xuất hiện giữa hư không, những người công kích bọn họ từ hư không trước đó lại xuất hiện dưới mặt đất. 

 Nói thẳng ra thì chính là hai bên thay đổi vị trí cho nhau, chỉ trong thời gian ngắn ngủi thay đổi vị trí. 

 Ôi trời! 

 Diệp Thành kinh ngạc. 

 Lại nhìn những người công kích bọn họ, người nào người nấy đều trong trạng thái thê thảm, không biết xảy ra chuyện gì nhưng giây trước bọn họ còn ở hư không thì giây sau đã xuất hiện dưới mặt đất rồi. 

 Vậy thì tiếp theo chính là một cảnh tượng thú vị. 


 Cho tới lúc này hắn mới hiểu vì sao Tử Huyên lại hoán đổi vị trí với đối phương khi những đòn công kích của đối phương chỉ cách bọn họ chưa tới nửa trượng, đó chẳng phải là vì ngắm chuẩn thời gian đối phương phản ứng sao? 

 Sự thực chứng minh Tử Huyên nắm bắt thời gian rất chính xác vì những tên kia không kịp phản ứng lại, đợi tới khi bọn chúng phản ứng lại thì cả cơ thể đã hoá thành hư vô rồi. 

 “Tiên Luân Thiên Nghịch?”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn cảnh tượng trong màn thuỷ mặc rồi lại nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm. 

 “Có phần giống với Tiên Luân Thiên Nghịch nhưng lại không phải là Tiên Luân Thiên Nghịch, nói chính xác hơn thì đó chính là dịch thiên hoán địa”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng lên tiếng, đôi mắt đẹp nheo lại nhìn Tử Huyên ở bên cạnh Diệp Thành, càng nhìn, đôi mắt bà ta càng hiện lên cái nhìn sâu xa.