“Con tin là thực lực của chúng con thế nào thì chư vị tiền bối cũng đã nắm được, lần này con tới dây là muốn kết liên minh với nhà họ Tư Đồ”, Diệp Thành không vòng vo, cứ thế nói thẳng vào vấn đề: “Không biết chư vị tiền bối có muốn kết liên minh với bên con không?”
“Đương nhiên rồi”, Tư Đồ Long Sơn không nghĩ gì cứ thế lên tiếng”.
Advertisement
Đó là sát thần Tần Vũ, là Đan thánh Diệp Thành, là Viêm Hoàng Thánh Chủ, lấy bất cứ thân phận nào của hắn ra để nói thì cũng vô cùng có giá trị, huống hồ ba thân phận này lại thuộc về cùng một người.
Vốn dĩ nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực là gia tộc có mối quan hệ tốt đẹp với Hằng Nhạc Tông nhưng Hằng Nhạc Tông lại xảy ra biến cố, Doãn Chí Bình nguông cuồng ngạo mạn yêu cầu bọn họ dần dần ra khỏi Hằng Nhạc Tông.
Từ đó trở đi, tình hình của nhà họ Tư Đồ không còn lạc quan nữa, một mặt bị Hằng Nhạc Tông chèn ép, một măt bị các gia tộc khác ở Tây Vực bài trừ, bọn họ không thể không tìm cách kết liên minh với một thế lực mạnh khác.
Hiện giờ Viêm Hoàng mà Diệp Thành dẫn dắt là sự lựa chọn tốt nhất, Viêm Hoàng Thánh Chủ đã đích thân đến đây là vinh hạnh của bọn họ.
Vả lại thêm nữa là mối quan hệ thân tình giữa Diệp Thành và Tư Đồ Nam cùng với thân phận của Diệp Thành nên sau khi kết liên minh thì tình hình sẽ khác.
“Tiền bối thật là người hào phóng”, Diệp Thành mỉm cười, việc này tiến hành thuận lợi như vậy khiến hắn thật sự rất vui mừng.
“Có gì đâu, đó là vinh hạnh của chúng ta”.
“Đã vậy thì Viêm Hoàng sẽ nhanh chóng phái người tới giúp nhà họ Tư Đồ đả thông thông đạo không gian Truyền Tống Trận với nhà họ hùng, chín phân điện của Hằng Nhạc Tông và cổ thành Thiên Thu, bất cứ bên nào gặp nạn chúng ta đều hỗ trợ lẫn nhau.
“Cứ quyết định vậy đi”.
“Vậy thì phiền tiền bối tập hợp những người chưa được mở vùng đan hải ở gia tộc lại, con giúp bọn họ mở ra vùng đan hải”, Diệp Thành mỉm cười, đã là đồng minh thì hắn đương nhiên không phải dè dặt điều gì.
“Tiểu hữu đồng ý mở vùng đan hải cho đệ tử của nhà họ Tư Đồ ta sao?”, Tư Đồ Long Sơn còn kích động hơn nhiều so với tưởng tượng của Diệp Thành.
“Chuyện này trong lòng bàn tay thôi ạ”, Diệp Thành mỉm cười, “chúng ta sắp là đồng minh rồi, chuyện này con có thể giải quyết được”.
“Tốt, tốt quá rồi”, Tư Đồ Tấn vô cùng cảm kích, ông ta vội chạy ra ngoài, “ta đi gọi người”.
Sau khi Tư Đồ Tấn chạy đi chưa lâu, Tư Đồ Nam đã tỉnh lại, khuôn mặt hắn thần thái rõ rệt, vô cùng hưng phấn, sinh lực dồi dào, toàn thân tràn đầy sức sống.
“Tiểu tử, cảm ơn đệ”, Tư Đồ Nam mỉm cười, “lần này tới thành cổ Thiên Thu lại có thể lên mặt rồi, ta phải xử tên béo Hùng Nhị trước”.
Nghe câu này, không chỉ Diệp Thành mà đến cả Tư Đồ Long Sơn cũng phải giật giật khoé miệng ái ngại.