Trong hiên nhà, có 2 người đang ngồi đánh cờ vây, ngồi phía quân trắng là trung niên, dáng vẻ nghiêm trang, điềm đạm, toát lên một khí chất bình tĩnh, đáng tin cậy. Người còn lại lão niên, có đôi mắt híp lại, như đang toan tính điều gì.
Bỗng nhiên lão nói:
"Đêm qua, lão phu vừa gieo một quẻ về hướng đi của tông ta."
Xong lão dừng lại, câu khẩu vị người trung niên.
Người trung niên không để ý lão, tiếp tục suy nghĩ về thế trận trên bàn cờ.
Thấy ý định của mình không thành, lão nói tiếp:
" Là tiểu cát, quẻ Thiên Cẩu tại thế..."
Người trung niên nhìn lão một hồi, rồi nhín hướng ra phía Đông, xong thì thầm:
"Đã bảy ngàn năm từ khi Thiên Cơ Các các chủ báo với các đại tông...Còn không tới ba ngàn năm sao. "
"Sắp tới thời hạn rồi, ngươi mau chóng quyết định đi, ta vẫn tin tưởng nên mở cái đó sớm hơn."
Người trung niên lắc đầu.
"Vẫn còn quá sớm, không phải Hắc Lão ngươi bảo Thiên Cẩu tại thế sao? Vậy thì để Thiên Cẩu Phong Phong Chủ làm chủ Đại Điển thu nhận đệ tử kỳ này đi, rồi đợi hắn thêm trăm năm. "
Nói xong người trung niên đứng dậy, phủi tay phá vỡ thế cờ rồi biến mất.
...…
Từ giữa khoảng không sâu thẳm, một vật thể khổng lồ màu đen sẫm, có hình dạng kỳ quái, trôi nổi ngoài vũ trụ.
Bỗng nhiên Quái Thạch này tăng nhanh tốc độ, bắt đầu lao về phía Lam Tinh. Quái Thạch tốc độ càng lúc càng nhanh, lao với vận tốc không tưởng, không gian xung quanh Quái Thạch như bị vặn vẹo và biến dạng.
Bất cứ thứ gì đụng trúng Quái Thạch lập tức tan nát, không một chút cản trở, thậm chí … điều này còn khiến Quái Thạch lao vào phía Lam Tinh với vận tốc nhanh hơn, hung mãnh hơn.
Có thể chắc chắn rằng, khi v·a c·hạm Lam Tinh, với kích cỡ khủng lồ và tốc độ như thế này, Lam Tinh có thể một lần nữa trở về thời kỳ hoang sơ!
“Sao có thể!”
“Đây là thứ gì?”
Nhiều tiếng kinh thán, hoảng sợ thét ra từ những nhân tài bậc nhất của cục phòng vệ không gian các nước không thể không hoảng sợ.
Họ cuống cuồng hỏi lệnh cấp trên sử dụng biến pháp ngăn cản.
…
Cục phòng vệ Tây Quốc.
“Báo cáo chỉ huy, mức độ nguy hiểm đã đo lường là cấp 4, xin cho phép quyền hạn dùng DAR ( kỹ thuật v·a c·hạm làm thay đổi quỹ tích thiên thạch ).”
“Chuẩn, Lập tức dùng DAR và báo cáo các cơ quan phòng hộ mặt đất, đồng thời sẵn sàng nâng lên cấp độ 5. Ta sẽ xin phép dùng đạn h·ạt n·hân.”
Chỉ vài giây diễn ra, không gian trong phòng trở nên lạnh lẽo vô cùng, ai nấy đều phải chịu áp lực đè nén, vì họ biết đó không chỉ là trách nhiệm, mà phía dưới còn là gia đình, quê hương của họ.
…...
Cục phòng vệ không gian Bắc Quốc.
“ Nhanh chóng dùng MDF ( lưới t·ên l·ửa phòng hộ ) hủy diệt thiên thạch, báo cáo khẩn cấp và thực hiện lệnh di tản.Sẵn sàng lên mức độ 5 nếu không thành công.”
“Không, dùng h·ạt n·hân luôn đi, ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Mọi ánh mắt trong phòng nhìn về tổng tư lệnh.Hắn nhẹ nhàng nói:
“Không tuân lệnh, quân lệnh xử phạt!”
…...
Cục phòng vệ không gian Hoa Quốc.
“báo cáo chỉ huy…”
Không đợi giá·m s·át nói hết, chỉ huy trực tiếp ra lệnh:
“ Nhanh chóng dùng ASAT ( v·ũ k·hí chống vệ tinh ) sẵn sàng thử nghiệm DEW ( v·ũ k·hí năng lượng ) nếu ASAT vô hiệu, đồng thời ra lệnh di tán dân cư”
….
Tốc độ quá nhanh khiến các cơ quan phòng vệ các nước dùng mọi phương pháp nhưng vẫn không thể ngăn cản.
Quái Thạch nhanh chóng tới gần Lam Tinh.
Cảm giác tuyệt vọng khiến nhiều người ở cơ quan phòng vệ không dám nhìn vào Lam Tinh, họ sợ gia đình họ không thể sống sót, họ sợ loài người tuyệt chủng… Vô vàn cảm giác tràn ngập trong căn phòng.
Quái Thạch xuyên qua tầng khí quyển. Lúc này là tiếng không khí gầm rú, tiếng khai hỏa từ các v·ũ k·hí ở nhiều quốc gia, ồn ào mà bất lực.
Kế đó là còi báo động vang trời, người dân, quan chức nhanh chóng thực hiện và tham gia theo lệnh s·ơ t·án vào hầm trú ẩn. Cảnh tượng chen chúc, hỗn loạn vô cùng.
Quỷ dị là, Quái Thạch đâm vào một hòn đảo không người, mặt đất chấn động, hủy diệt môi trường xung quanh, hòn đảo không còn có một rừng cây xanh ngát mà thay thế bằng vết lõm cực sâu, biển lửa khắp nơi.
Có thể nói Quái Thạch hủy diệt gần như toàn bộ hệ sinh thái của hòn đảo và cả môi trường xung quanh, tuy vậy thiệt hại như vậy vẫn là quá ít so với kích thước và tốc độ kinh khủng của nó!
Từ trung tâm hòn đảo, các đợt s·óng t·hần cao hàng trăm mét bắt đầu hình thành.
Những cơn sóng lớn như quỷ dữ, bắt đầu càn quét những kẻ ngoài xa xấu số.
Trong đất liền, xe cộ, nhà cửa bị vứt bỏ, thậm chí nhìn đâu đấy còn có xác của những kẻ xấu số đã bị giẫm đạp đến c·hết khi s·ơ t·án cùng đám đông.
......
Đã 1 năm từ khi Quái Thạch va vào Lam Tinh.
Mùa đông năm 25.
Thời gian lấy đi vẻ đau thương của các gia đình, khắc phục hậu quả mà Quái Thạch gây ra.
Lam Tinh dường như đã thay đổi gì đó mà các nhà nghiên cứu không tài biết được, một số động thực vật bắt đầu sinh trưởng vượt quá kích cỡ vốn có của chúng, chúng trở nên hung tàn hơn, chuỗi thức ăn một lần nữa phải phân tầng lại, những loài không thích nghi kịp phải nhường vị trí bá chủ trong chuỗi thức ăn của chúng!
Ở một trại chó lớn ở Quận Bạch Vân, phía Bắc Quảng Châu, Hoa Quốc.
Một người trung niên thân hình vạm vỡ, khí chất chững chạc, vỗ vai Cơ Thiên Vân, trầm giọng nói:
" Ở trường nếu có việc gì, cứ gọi cho thúc thúc. Thúc tuy không phải quan lớn gì, nhưng dầu gì ở trong q·uân đ·ội hơn 20 năm vẫn có tiếng nói, có một số người nợ thúc thúc ngươi ân tình đây."
" Còn về Quái Thạch, ngươi đừng lo, cũng đừng tuyên truyền tin đồn gì, chính phủ sẽ mau chóng xử lý ! "
Cơ Thiên Vân gật đầu:
" Biết rõ Trường Hạo thúc thúc ."
Cơ Trường Hạo gật đầu, đi ra khỏi nhà, nhưng quay đầu lại.
" Gần đây còn xuất hiện quái mộng đấy chứ?"
Cơ Thiên Vân do dự, khẽ gật đầu:
"Từ khi Quái Thạch xuất hiện, thì giấc mộng đó cũng xảy ra thường xuyên hơn.Quỷ trong mộng, hình như nhiều một phần linh tính, trông thật hơn rất nhiều."
Cơ Trường Hạo chau mày, hắn nói:
"Nếu một tháng sau vẫn tái diễn thì nhớ báo cho ta ngay lập tức, không được giấu giếm gì cả."
Ánh mắt của Cơ Trường Hạo trở nên sắc bén, như đang cố gắng đọc thấu điều gì đó từ khuôn mặt của Cơ Thiên Vân.
"Những giấc mộng không phải chuyện đùa, đặc biệt là khi có liên quan đến Quái Thạch. Dù chỉ là trùng hợp, ta cũng không thể xem nhẹ."
Nói xong, hắn quay người bước đi, dáng vẻ nghiêm nghị và cương nghị.
Cơ Thiên Vân gật đầu, hắn chưa bao giờ xem nhẹ quái mộng này, nhất là khi Quái Thạch và quả cầu thần bí trong cơ thể hắn xuất hiện.
Hắn đứng trước cửa, sau khi xác nhận Cơ Trường Hạo hoàn toàn rời đi thì hắn ngồi lại giường, nhắm mắt lại.
Lúc này, không gian xung quanh hắn không còn là gian phòng của hắn nữa, mà là một không gian tối, trước mặt hắn là một quả cầu trong suốt, bên trong có hình ảnh muôn thú, rất sống động.
Đây là quả cầu hắn đạt được vào 6 tháng trước.
Cơ Thiên Vân nhìn chăm chú vào quả cầu, thì hắn được biết thông tin: Phá Hạn Ngự Linh Kinh, xuất sứ Diệu Dương Giới.
Ngươi hỏi hắn sau đó? Làm gì có sau đó, trước mắt hắn là một dòng chữ thẳng hàng ngay lối, vấn đề là...một chữ cũng không hiểu a.
Nhưng hắn có thể xác nhận là đây không phải là chữ của bất kì nền văn minh nào trên Lam Tinh.
Trong linh hồn, dường như có cái gì đó chỉ dẫn cho hắn, chỉ cần hắn bóp chặt vào quả cầu, nó có thể đưa hắn sang thế giới bên quả cầu đó tránh thoát sự nguy hiểm.
Nhưng quá nhiều thứ không chắc chắn, Cơ Thiên Vân không dám mạo hiểm như vậy.
Huống chi hắn còn luyến tiếc cuộc sống ở đây, gia đình, bạn bè, và cả khối tài sản khổng lồ - đối với hắn, mà phụ mẫu hắn để lại. Cơ Thiên Vân chỉ là học sinh lớp 10, từ khi mất đi phụ mẫu, hắn không còn sự xốc nổi của tuổi trẻ như bạn bè đồng trang lứa.