Mở mắt, Cơ Thiếu Vân rời khỏi giường, cầm điện thoại xem tin tức:
Vô số tin tức về t·hiên t·ai, d·ịch b·ệnh, và cả dịch chuột.
Click vào một tin tức xảy ra ở Quảng Châu. Đập vào mắt hắn là tiêu đề, nghe có vẻ là giật gân: Chuột khổng lồ ở Quảng Châu?
Kéo xuống tìm hiểu tin tức, Cơ Thiên Vân giật mình, lần đầu tiên hắn thấy một con chuột to như vậy, thân hình đen sì, đôi mắt đỏ ngầu, hình dạng to gần bằng cánh tay người trưởng thành.
Càng đọc, càng kinh dị hơn, Cơ Thiên Vân phát hiện đây là bài báo của phía quan phương.
“Một sinh vật biến dị?” Cơ Thiên Vân lẩm bẩm, cảm giác lạnh gáy dâng lên.
Bài báo tiếp tục mô tả rằng những con chuột khổng lồ này đã xuất hiện ở nhiều nơi quanh Quảng Châu. Chúng không còn thỏa mãn với các sinh vật khác mà bắt đầu chuyển hướng sang loài người, gây ra hàng loạt vụ t·hương v·ong.
Theo báo cáo, một số chuyên gia cho rằng chúng có thể đã biến đổi do môi trường ô nhiễm và sử dụng hóa c·hất đ·ộc hại trong khu vực.
“Chúng có trí thông minh cao hơn chuột bình thường và rất hung hãn. Chúng dường như hoạt động theo bầy đàn, với một con đầu đàn chỉ huy.”
Bài báo còn kèm theo video ghi lại cảnh một nhóm người cố gắng xua đuổi một bầy chuột khổng lồ trong một ngôi làng. Những con chuột lao tới như một cơn lốc đen ngòm, răng nanh sắc nhọn và những tiếng kêu chói tai vang vọng khắp nơi.
Cơ Thiên Vân thở dốc, lòng ngổn ngang. Hắn cảm nhận được sự bất an đang bao trùm, không chỉ với Quảng Châu, mà có thể cả thế giới. Hắn lướt xuống phần bình luận.
“Nghe nói mấy con chuột này không phải tự nhiên mà có. Chúng là sản phẩm của thí nghiệm bí mật nào đó!”
“Mọi người cẩn thận! Ai bị chúng cắn thì sau vài ngày sẽ phát sốt, rồi phát cuồng!”
“Video này không phải là photoshop đấy chứ?”
”Chính quyền không làm gì, cứ để mặc như thế à?”
Hắn đưa mắt nhìn vào tin tức khác, vô ý thức bấm vào.
Trùng tai ở Quảng Châu, Cơ Thanh Vân kéo xuống xem nội dung thì thấy một loạt sinh vật biến dị: châu chấu, nhện, bọ cánh cứng, …
Đặc điểm của bọn chúng là to hơn kích thước ban đầu của chúng, đồng thời một số khả năng của bọn chúng như được nâng cấp, hàm răng nhọn hơn, tứ chi sắc bén linh hoạt hơn, giáp da cứng hơn, nọc độc có thể chảy cả thép, một số loài giáp sắt có thể đỡ được đạn súng lục.
Vô số bình luận thể hiện sự khủng hoảng.
“Thế đạo khó khăn, giờ ra đường đánh không lại côn trùng a.”
“ Vợt điện, thuốc diệt côn trùng còn sử dụng được chứ?”
“ Các ngươi nhìn video này”
Vô ý thức, Cơ Thiên Vân bấm vào video, một cảnh tượng kinh khủng, đàn châu chấu như ôn dịch, hủy diệt mọi thứ mà chúng từng đi qua.
Hắn vào group chat bạn bè cấp 3 của hắn, một loạt tin nhắn đập thẳng vào hắn.
“Các ngươi khi ngủ nhớ đóng cửa sổ cẩn thận, lớp kế bên chúng ta đã có kẻ xui xẻo bị chuột biến dị xông vào nhà cắn đấy, nghe nói vẫn còn nằm bệnh viện đấy.”
“Gia đình người trưởng thành đánh không lại con chuột? Ngươi không nói đùa chứ?”
“Muốn thì ngươi có thể đi kiểm chứng, nghe nói em trai tên đó còn phải mang tàn tật cả đời đâu.”
…...
Hắn đặt điện thoại xuống, nhìn ra cửa sổ. Thế giới này dường như đang dần mất kiểm soát. Thiên tai, d·ịch b·ệnh, và giờ là những sinh vật biến dị...
Một cảm giác vô hình, nhưng rõ rệt, như một cơn bão sắp ập tới. Cơ Thiên Vân tự hỏi: Liệu hắn có vai trò gì trong tất cả những điều này? Liệu hắn có sống sót được không?
Cũng đã trễ, Cơ Thiên Vân một lần nữa nhìn vào điện thoại của mình, nhìn thông tin liên lạc của Cơ Trường Hạo, thoáng yên tâm.
Nằm lên giường, hắn chìm vào giấc ngủ trong sự bất an.
Lần này hắn không còn mơ thấy quái mộng, mà mơ thấy hàng trăm con thú tập hợp lại cùng nhau, ngẩng đầu lên trời, gào thét.
Tiếng gào thét, âm thanh từ rừng cây, tiếng vang của răng nanh sắt nhọn va vào nhau tạo nên một bản giao hưởng của sự hỗn loạn, khiến người nghe rùng mình.
Trên trời, nơi bách thú đang gào thét, hắn tưởng chừng là một con quái vật to lớn nào đó. Thì có một người nam tử, áo trắng bồng bềnh, thần sắc uy nghiêm.
Tên nam tử mắt nhìn về phía xa, tay cầm cờ đã dần thả lỏng, toát lên vẻ mỏi mệt.
Cây cờ chỉ có hai màu đen và đỏ giao nhau, tạo nên sự quỷ dị vô cùng.
Không còn chú ý về người nam tử này nữa, hắn đưa mắt nhìn về phía xa, có vô số xác c·hết đang nằm xuống, và có những người? Hay quái vật, hắn không biết diễn tả nữa.
Bọn quái vật này, đang hướng mắt nhìn về phía bạch y, ánh mắt tỏ ra thèm thuồng, giận dữ, và một chút….sợ hãi.
Mặt đất và bầu trời lúc này cùng nhuộm một màu đỏ máu, khung cảnh khiến trái tim hắn ngừng lại. Hắn cảm nhận rõ được hơi lạnh từ trong giấc mơ, một khung cảnh không thuộc về bất cứ thế giới nào từng biết. Một khung cảnh phá hủy tam quan của hắn.
Bỗng nhiên, có một con quái vật chui ra từ mặt đất, nhào vào phía sau lưng của bạch y nhân kia, hắn muốn thét lên nhưng không kịp.
Bạch y đã nhuộm màu máu!
….…
Cơ Thiên Vân tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập. Đó chỉ là một giấc mơ, hắn tự nhủ với chính mình, nhưng cảm giác thực tại lại như mơ hồ hơn bao giờ hết.
Ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh len lỏi qua khe cửa, phủ lên căn phòng một màu nhợt nhạt, tựa như chính tâm trạng của hắn lúc này. Hắn đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập thình thịch của trái tim, từng nhịp một như vẫn còn phản ứng với nỗi kinh hoàng trong mơ.
Cơ Thiên Vân ngồi dậy, đầu vẫn ong ong với những hình ảnh kỳ quái vừa trải qua: tiếng gào thét của bầy thú, bạch y nhân cầm cờ, sắc đỏ nhuộm cả đất trời, và ánh mắt như xuyên thấu tâm hồn hắn. Những hình ảnh ấy rõ ràng đến mức hắn gần như tin rằng mình vừa bước qua một thế giới khác.
Nhưng không, hắn lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. “Chỉ là giấc mơ thôi…” Cơ Thiên Vân thì thầm, nhưng chính lời nói ấy lại khiến hắn cảm thấy không chắc chắn.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời buổi sớm trong trẻo nhưng lạnh lẽo, hoàn toàn trái ngược với sắc đỏ đầy c·hết chóc trong giấc mơ. Cơ Thiên Vân cố gắng quên đi, nhưng sâu thẳm trong tâm trí, hắn biết giấc mơ này không đơn thuần chỉ là một cơn ác mộng. Có thứ gì đó… hoặc ai đó, đang muốn gửi đến hắn một thông điệp.
Cơ Thiên Vân cắn môi, một ý nghĩ chợt lóe lên: Liệu đây có phải là điềm báo?
Cảm giác mơ hồ vẫn đeo bám hắn, khiến hắn không thể yên lòng. Hắn biết mình không thể tiếp tục sống như trước, không thể để những hình ảnh kỳ quái đó phai mờ trong tâm trí. Cơ Thiên Vân phải tìm hiểu, phải đối diện với những điều chưa rõ, những thứ mà hắn không thể lý giải bằng lý trí. Hắn cảm thấy mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời.
Nhưng một câu hỏi khác lại hiện lên trong đầu hắn: Nếu đây thực sự là điềm báo, thì hắn phải làm gì để tránh khỏi những hiểm họa mà nó mang đến? Có phương pháp nào để có thể kích hoạt được viên cầu kia?
Cơ Thiên Vân gắng gượng đem thân thể mỏi mệt của mình đến trường, cảm giác nặng nề bao trùm cả co thể của hắn, như thể hắn đang đi qua một lớp băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Đến lớp, Cơ Thiên Vân nhanh chóng an vị vào vị trí của hắn.
Quá mệt mỏi, hắn không quan tâm đến bạn học của mình, ngồi đợi giáo viên vào lớp.
Cơ Thiên Vân mãi mê suy nghĩ về giấc mộng và những điều đã xảy ra lúc trước, hắn cũng chẳng còn tâm trạng để học nữa.
Ngồi đăm chiêu bên cửa sổ, Cơ Thiên Vân ngủ lúc nào không hay, có lẽ đây là khoảnh khắc yên bình mà hắn nên được hưởng ở độ tuổi này.