Cơ Thiên Vân giật mình tỉnh dậy bởi một tiếng la thất thanh vang lên từ góc lớp học.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng chưa quen với ánh sáng, nhìn quanh một lượt. Hắn thấy lớp học thật hỗn loạn, và có một chút vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của bạn bè trong lớp.
Những bạn học ngồi xung quanh, nét mặt vừa sợ hãi vừa tò mò, hướng ánh nhìn về phía bầu trời.
Bầu trời không còn là màu xanh trong vắt quen thuộc, mà là bị một thứ gì đó, đen kịt một mảnh, vô số dải màu đen đan xen vào nhau tạo thành một mạng lưới chằng chịt lấp kín cả bầu trời.
Bỗng nhiên có một con rớt vào trong lớp học, đây là côn trùng biến dị mà tin tức đã nói đến, nó đã thích nghi và có một ngoại hình hoàn toàn khác với bất kỳ loài nào trên Lam Tinh.
Thân nó đen tuyền một mảnh, đầu nó có những chiếc giác hút nhọn hoắt, trông như những chiếc vòi hút máu, cùng với đôi mắt phát ra một ánh sáng đỏ rực như lửa, thân hình to lớn khoảng bằng bằng nữa cánh tay người trưởng thành, mang một hình thù mà bất kỳ nữ sinh nào thấy cũng phải ghê tởm.
Cơ Thiên Vân vẫn ngồi ngây ra một lúc, cho đến khi tiếng la thất thanh của bạn học vang lên một lần nữa, kéo hắn khỏi cơn mơ màng. Hắn chớp mắt, đầu óc vẫn còn nặng trĩu, nhưng ánh mắt dần dần trở nên sắc bén. Hắn quay nhìn về phía bạn học đang chỉ tay về một góc lớp học, nơi có thứ gì đó đang di chuyển.
Đám bạn học đều lùi lại, sắc mặt mỗi người đều hoảng loạn.
Đột nhiên, hắc trùng bay thẳng vào một nữ sinh gần nhất, đó là Vương Hiểu Lan, một người Cơ Thiên Vân không mấy quen thuộc.
Quá bất ngờ, Vương Hiểu Lan không phản ứng kịp nên đã bị hắc trùng tóm lấy!
Hắc trùng dùng móng vuốt sắc bén của nó phá vỡ làn da, rồi dùng giác hút tham lam mút từng tia máu của Vương Hiểu Lan.
Cả lớp đầy tiếng la thất thanh, hoảng loạn bỏ chạy. Cảnh tượng hỗn loạn, mọi người chen nhau để núp thật xa nhất có thể.
Vương Hiểu Lan thét lên thất thanh, tâm loạn như ma, vội lấy tay hất giác hút của hắc trùng, nhưng khi chạm vài lần, cơn đau đã khiến Vương Hiểu Lan dừng lại.
Lúc này tất cả mọi người có thể nhìn thấy từng ngụm máu mà hắc trùng hút được thông qua giác hút của nó.
Vương Hiểu Lan hốt hoảng quay người nhìn các bạn học của mình: “ Giúp ta với !” Vương Hiểu Lan tuyệt vọng hô cứu.
Hầu hết các bạn học đều đang choáng ngộp trước nỗi sợ, thì Lục Phong nhanh chóng phản ứng lại, cầm lấy ghế đập thật mạnh về phía giác hút.
Hắc trùng không kịp phản ứng, vì mải mê thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn, nên đã lãnh đủ một cú trời giáng của Lục Phong, cảm giác được nỗi đau từ giác hút, hắc trùng rụt giác hút lại.
Lục Phong không vì thế mà dừng lại, tiếp tục nên thêm vài cú vào côn trùng.
Giáp của côn trùng quá cứng, khiến nó nhìn chẳng có thiệt hại gì với những cú đập của Lục Phong, hành động này của hắn đã chọc giận hắc trùng, nó rít lên, dùng tốc độ vượt trội của mình t·ấn c·ông Lục Phong.
Nhưng Cơ Thiên Vân đã chuẩn bị từ trước, lấy đà, nhấc ghế đập thật mạnh vào hắc trùng.
Không kịp đỡ, hắc trùng bị một lực mạnh đẩy về phía góc tường.
Hành động này kéo thêm dũng khí cho vài bạn học, ba tên nam sinh cầm ghế đi lại, thay phiên nhau đập thật mạnh về phía hắc trùng.
Do quá sợ hại, Trương Quân Hạo Lý Minh Tân Lưu Hàn Đức đập liên hồi vào hắc trùng, dù máu thịt đã be bét nhưng không có dấu hiệu dừng lại.
Cho đến khi Lục Phong lại vỗ vai Lưu Minh và lên tiếng: “ nó c·hết rồi.”
Lúc này ba người mới dừng lại, nhìn thật kỹ hắc trùng.
Các bạn học trong lớp cũng thoát đi được nỗi sợ hãi, đi lại nhìn xem côn trùng, một số thì lại hỏi han Vương Hiểu Lan.
Vương Hiểu Lan vẫn còn một chút sợ hãi đọng lại trên khuôn mặt, khuôn mặt tái nhợt.
Hạ Vy vội đi lại xem xét v·ết t·hương của Vương Hiểu Lan, thấy v·ết t·hương vẫn còn chảy máu “ Ngươi nên xuống y tế kiểm tra xem có độc không và cầm máu v·ết t·hương.” Hạ Vy nói.
Cơ Thiên Vân như có điều suy nghĩ, cẩn thận đóng hết cửa sổ, đi ra ngoài xem xét tình hình các phòng học khác.
Sau khi Cơ Thiên Vân thấy nhiều phòng học cũng hỗn loạn, thậm chí có một phòng học trống không và một kẻ xấu số nhìn xuống, hắn vội trở về lớp, đóng cửa lớp học lại.
Trương Quân Hạo và Lý Minh Tân định dìu Vương Hiểu Lan xuống y tế thì bị Cơ Thiên Vân cản lại. “ Khoan đã, tình hình bên ngoài khá hỗn loạn, không thích hợp đưa xuống y tế đâu.” Cơ Thiên Vân vội nói.
Trương Quân Hạo do dự không biết làm thế nào thì một nữ sinh - Triệu Thanh Thanh từ cuối lớp đi lại “Để ta băng bó v·ết t·hương, khi nào tình hình ổn hơn thì xuống y tế.”
Nói rồi, Triệu Thanh Thanh cầm lấy vải y tế chuẩn bị từ trước băng bó cho Vương Hiểu Lan.
Lục Phong kéo Cơ Thiên Vân ra một góc “Bên ngoài thế nào?” Lục Phong hỏi nhỏ.
“ Không ổn lắm, lớp kế bên có kẻ xấu số nằm xuống, còn lại thì gần giống chúng ta.” Cơ Thiên Vân thì thầm.
Lục Phong nhíu mày suy nghĩ, sau đó vội lấy điện thoại trong cặp ra xem tin tức.
Cơ Thiên Vân nhìn xem các bạn học đang lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn quay đầu nhìn một bầy hắc trùng kìa, trầm tư.
Lúc này Cơ Thiên Vân có một chút lo lắng cho thúc của hắn, Cơ Thiên Vân lấy điện thoại, định gọi cho Cơ Trường Hạo nhưng hắn cất vào, sợ ảnh hưởng đến thúc của hắn.
Bỗng nhiên, Lục Phong giơ điện thoại trước mắt của hắn: “ Xem ra hắc trùng này được đặt tên là thị huyết trùng, thân đen tuyền, n·hạy c·ảm với mùi máu, có hai chi trước sắc bén dùng để phá vỡ lớp da và cố định con mồi.”
Nói xong Lục Phong vội nhìn qua phía đám đông ở lớp, hắn thở phào vì Vương Hiểu Lan đã được sơ cứu và cửa sổ đóng lại, vậy là tạm thời không có nguy cơ nào trong lớp học
Cơ Thiên Vân nhíu mày suy nghĩ, trong đầu hắn lúc này vẫn suy nghĩ tới những giấc mơ hôm qua, hắn không tài nào liên kết được những chuyện đã xảy ra với nhau.
Cơ Thiên Vân có một chút do dự có nên chia sẽ một số chuyện gặp lại cho bạn hắn hay cho Cơ Trường Hạo hay không.
Một tiếng tin nhắn điện thoại làm cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
“Tìm chỗ an toàn, an vị tại chỗ.” Tin nhắn ngắn gọn Cơ Thiên Vân nhận được từ Cơ Trường Hạo.
“Nó đang lại tới” Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên, làm giật mình Cơ Thiên Vân, hắn vội vàng lôi kéo Lục Phong “ Nhanh, đóng rèm lại.” Tiếng nói gấp rút Cơ Thiên Vân, hắn cảm nhận được một chút áp lực.
Thấy vẻ mặt hốt hoảng vẫn chưa tan đi của mọi người, Cơ Thiên Vân vỗ vai Lục Phong “ Ngươi hãy công bố tin tức vừa nãy đi.”
“Không được, thế thì mọi người càng hoảng loạn thôi.”
“Vậy ngươi hãy nói thêm đã có q·uân đ·ội được cử đi trấn áp bầy trùng.”
“Vậy sao được?” Lục Phong phản đối.
Trong lúc hai người đang trao đổi với nhau thì một tên nam sinh đứng ra đề nghị lớp học cần tìm thêm bạn học khác.
“Các ngươi hãy bình tĩnh, bây giờ việc cần làm của chúng ta là tìm thầy cô và các bạn học khác, người đông thế mạnh, suy cho cùng chúng ta chỉ có mười tám người, xảy ra chuyện khó mà đảm đương nổi.” Cơ Thiên Vân nhận ra tên này, hắn là Triệu Kiến Quốc, một học sinh khá xuất sắc trong lớp.
“Ta cũng đồng ý Triệu Kiến Quốc” Lời vừa nói ra đã có vài người hưởng ứng.
Nghe vậy, Cơ Thiên Vân gấp rút hơn, hắn không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn vội đứng ra nói: “Khoan đã, thúc của ta là người trong q·uân đ·ội, hắn bảo chúng ta nên an vị tại chỗ, càng nhiều người thì hắc trùng… không, là thị huyết trùng càng có thể mò tới.”