Đám người nghe vậy cũng an tỉnh lại, nhưng vẫn có một chút nghi ngờ vì thông tin vừa rồi.
Cơ Thiên Vân thở phào đi ra góc nhìn, Lục Phong thấy thế lại gần “ Thông tin vừa rồi chính xác không?” Lục Phong có một chút nghi vấn nhìn Cơ Thiên Vân.
Cơ Thiên Vân trầm mặc, lắc đầu, hắn không muốn nói dối bạn thân của hắn, huống chi là người vừa mới đã cùng vào sinh ra tử.
“Khó mà nói.” Cơ Thiên Vân lấy điện thoại đưa cho Lục Phong, để hắn xem tin nhắn mà Cơ Thiên Vân vừa nhận được từ Cơ Trường Hạo.
Rõ ràng, chính hắn cũng không chắc có thể vượt qua nguy cơ lần này hay không.
“ẦM ẦM ẦM” Tiếng nổ đinh tai nhức óc kèm với sự rung chuyển cực mạnh khiến cả phòng học bối rối.
Tuy vậy t·iếng n·ổ và sự rung chuyển lại mang tới hi vọng cho cả nhiều người, bao gồm Cơ Thiên Vân. Nhưng hắn không dám kéo rèm ra để xem chuyện gì đã xảy ra, chỉ đi lại một góc, kéo hờ ra nhìn đã xảy ra chuyện gì.
“Rống” Chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn đã nghe tiếng kêu kinh khủng của thị huyết trùng hậu. Cơ Thiên Vân định thần lại, chợt hắn mở to mắt.
Hắn thấy một con thị huyết trùng cao gần 1 mét, thân hình quái dị, máu chảy be bét, xung quanh là bầy trùng đã bay tán loạn.
“Có lẽ bầy trùng không chịu nổi oanh kích của q·uân đ·ội” Cơ Thiên Vân nghĩ thầm.
“ẦM”
Tiếng vang này càng chứng thực suy nghĩ của hắn, thị huyết trùng hậu sức cùng lực kiệt, đôi cánh đã không thể nào chịu tải được thân hình to lớn của nó. Nó ngã xuống, bị người của q·uân đ·ội bắn thuốc gây mê, kéo đi.
Lần này, không thể kiềm chế sự hưng phấn trong lòng “Thắng rồi” tiếng hét vừa thét ra, đám bạn học xông lại mở rèm cửa ra.
Tưởng rằng đã thoát khỏi hiểm nguy. Nhưng chỉ là ảo giác. Một cơn gió mạnh đập vào cửa sổ, mang theo tiếng gầm gừ của những con thị huyết trùng đang lao tới từ ngoài bầu trời. Không ai có thể tưởng tượng được rằng sẽ có vài con thị huyết trùng còn sót lại.
Cả lớp học như rơi vào tĩnh lặng trong giây lát. Thị huyết trùng bay nhanh, đập mạnh vào cửa số. Nó muốn thưởng thức thịnh yến này!
“RẦM!” Tiếng v·a c·hạm này vang lên, theo đó là một vết nứt từ cửa sổ đã xuất hiện. Bất kỳ ai nhìn vào cũng có đoán được là cửa sổ không thể chịu tải được lâu!
Thấy màn này, cả lớp học một lần nữa rơi xuống hầm băng, một lần nữa chịu áp lực từ nguy cơ khi nãy.
Đối mặt với nguy cơ, Cơ Thiên Vân không lựa chọn ngạnh kháng, mà lôi kéo cả lớp di chuyển sang nơi an toàn khác.
“Chạy mau.” Cơ Thiên Vân hét lớn, không chút do dự. Hắn biết rõ nếu tiếp tục đứng đây, cả lớp chắc chắn sẽ thành bữa tiệc cho lũ quái vật này.
Mọi người gấp rút di chuyển, Lục Phong, Trương Quân Hạo vội vàng không an tâm, nhấc cái ghế và di chuyển theo mọi người.
Trên đường, Cơ Thiên Vân vội vàng kêu Lục Phong đập nát tủ PCCC “Đập vỡ nó.”sau đó, hắn vội vàng lấy ra bình cháy rồi lớn tiếng kêu gọi mọi người chạy xuống phòng thí nghiệm vì hắn nghĩ phòng thí nghiệm là nơi gần nhất với lớp học, lại cách xa nơi giao tranh giữa q·uân đ·ội và bầy trùng.
“Mau xuống phòng thí nghiệm 1.” Trong lúc hốt hoảng, không có ai lựa chọn phản đối mà nghe theo.
Không vì thế mà an toàn, ngay ngã rẽ cầu thang có hai tên đồng học đang bị một con thị huyết trùng đuổi theo.
Cơ Thiên Vân một lần nữa hét lớn “ Xuống phòng thí nghiệm 1 !” Nói rồi Cơ Thiên Vân cầm bình chữa cháy chạy lại, xịt thẳng vào thị huyết trùng.
Mắt thấy đã làm ngạt được thị huyết trùng, hắn dừng lại, vội chạy xuống cầu thang thì một con thị huyết trùng xông vỡ cửa kính ở cầu thang, ngăn chặn lối đi của Cơ Thiên Vân.
Không chút chần chờ, hắn xịt thẳng vào thị huyết trùng, hét lớn “Lục Phong.” Lục Phong hiểu ý, cầm theo chiếc ghế đập thật mạnh vào thị huyết trùng.
“Mau, mau, đi mau!”
Thấy nó đã không còn cản đường đi, Cơ Thiên Vân thúc giục vài đồng học tiếp tục đi tiếp.
Cả lớp chạy xuống cầu thang, từng bước một như đang lao vào cơn ác mộng không lối thoát.Tiếng bước chân dồn dập vang lên như tiếng trống trận, hòa lẫn với tiếng rít gầm gừ của bầy thị huyết trùng đằng sau, tựa như âm thanh tử thần đang đuổi theo.
Khi đến ngã rẽ, cảnh tượng trước mặt khiến họ lạnh người. Cả nhóm khựng lại.
Trước mắt họ là hai cái xác khô khốc, tái xám, không rõ là ai. Nhưng điều này đã làm cho nhiều người chân run lẩy bẩy, đứng không vững. Một số bạn học chần chờ, không dám đi tiếp.
Cơ Thiên Vân nuốt khan cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói: "Đi nhanh, không được dừng lại, nó vẫn còn ở phía sau"
“Đi mau!” Trương Quân Hạo hét lớn, ý đồ lấy lại tinh thần của mọi người, vội vàng lối kéo mọi người đi tiếp.
Đích đến đã rất gần, chỉ cần đi một nữa hành lang và quẹo trái là tới phòng thí nghiệm 1.
Nhưng ngay lúc đó, từ phía cuối hành lang, một âm thanh vang lên, “rítttt” Tiếng của thị huyết trùng. Một con thị huyết trùng khác đã thấy bọn họ, cái miệng lớn mở rộng, răng nanh nhọn hoắt còn dính đầy máu và thịt. Nó nhai nuốt chậm rãi, đôi mắt đỏ rực tham lam liếc nhìn nhóm học sinh như một kẻ săn mồi nhìn thấy bữa ăn tiếp theo.
"Chạy mau !" Cơ Thiên Vân hét lớn, kéo mạnh Lục Phong đi theo để đề phòng.
Cơ Thiên Vân cầm bình c·ứu h·ỏa, xông lên trước nhất, tay phải bóp mạnh vào bình c·ứu h·ỏa để ngăn cản tầm nhìn của thị huyết trùng, không cho nó tiến lên.
Cả lớp học như bừng tỉnh, họ gấp rút chạy về phía phòng thí nghiệm.
Cơ Thiên Vân và Lục Phong cẩn thận bước lùi về phía phòng thí nghiệm. Cơ Thiên Vân tiếp tục xịt bình chữa cháy nhằm cản trở không cho thị huyết trùng tiến lên.
Vừa lui bước tới phòng thí nghiệm thì bình xịt đã hết, hắn nhẹ nhàng cẩn thận bước từng bước chậm rãi, không phát ra tiếng động đi về phía phòng thí nghiệm.
Tới được phòng thí nghiệm, Cơ Thiên Vân và Lục Phong giãn ra cơ thể căng cứng, giải tỏa áp lực vừa phải chịu ban nãy, dù bây giờ chỉ là an toàn tạm thời.
Lúc này tiếng thở hổn hển vang vọng, hòa lẫn với tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của từng người khắp không gian chật hẹp. Mùi máu tanh tưởi vẫn phảng phất trong không khí, như ám ảnh họ không cách nào thoát khỏi bầy trùng.
Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt đầy sợ hãi và bất lực. Không ai biết liệu họ có thể trốn thoát được hay không, nhưng ít nhất, lúc này, họ đã có một chút thời gian an toàn để có thể suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Bây giờ, cả nhóm mới nhận ra được nguy cơ, tuy phòng thí nghiệm tách biệt khỏi nơi giao tranh giữa q·uân đ·ội và bầy trùng, nhưng vẫn còn một số thị huyết trùng lạc đàn còn sót lại.
Và nó - ít nhất là hai con, đang ở phía ngoài khu vực hành lang. Lúc này, phòng thí nghiệm như lồng giam của những chú chim.
Nếu, thị huyết trùng có thể tìm thấy họ, thì phòng thí nghiệm sẽ là không gian giam giữ không cho họ đường lui.
Nhận ra điều này, đã có vài ánh mắt nhìn về phía Cơ Thiên Vân, tuy không có lời nào nói ra, nhưng Cơ Thiên Vân có thể cảm nhận được một chút oán trách và áp lực của những đồng học.
Cơ Thiên Vân trầm mặc
“Mọi người nhanh chóng đẩy bàn ngăn chặn lại lối ra vào.” Lục Phong đứng ra giải vây cho Cơ Thiên Vân.
Lúc này dù không tình nguyện,nhưng không còn cách nào khác, mọi người vẫn gật đầu, nhanh chóng di chuyển từng bàn ra chặn lại cửa vào phòng thí nghiệm.