Tiên Vực : Ngự Linh Chí Tôn

Chương 8: Đối thoại



Chương 8: Đối thoại

Bỗng nhiên, Triệu Thanh Thanh bước tới, nhẹ vỗ vai Cơ Thiên Vân, động tác này tuy nhẹ nhàng nhưng lại như một cú giật mình, khiến hắn không khỏi bất ngờ.

“Ngươi biết trước sự việc này sẽ xảy ra đúng không?” Tiếng nói nhỏ nhẹ của Triệu Thanh Thanh vang lên làm Cơ Thiên Vân giật mình, đôi mắt hắn chợt lóe lên, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Lời nói của nàng như một nhát dao vô hình, chạm vào những suy tư mà hắn không hề muốn đối diện.

“Nếu ta mà biết trước thì đã không có t·hương v·ong trong ngày hôm nay.” Cơ Thiên Vân phủ nhận, giọng hắn cứng rắn và có phần lạnh lùng. Tuy nhiên, trong ánh mắt ấy lại có một chút bất an, như thể câu trả lời của hắn không hoàn toàn thuyết phục được chính mình.

“Sao ngươi lại hỏi điều này?” Cơ Thiên Vân không kìm được, giọng nói khẽ, nhưng lộ rõ sự căng thẳng. Hắn muốn biết tại sao Triệu Thanh Thanh lại có nghi ngờ này, vì sự dò hỏi của nàng không phải là điều dễ dàng bỏ qua.

“Không biết, nói chung ta có một chút nghi ngờ, những lúc mọi người cho là an toàn, thì ngươi lại trầm tư về việc gì đó…” Triệu Thanh Thanh đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự thấu đáo, một chút khôi hài như muốn giảm bớt sự căng thẳng trong không khí, nhưng cũng không giấu được sự quan tâm.

“Ngươi nói gì vậy, Triệu Thanh Thanh?” Cơ Thiên Vân cắt ngang lời nàng, giọng hắn có phần mất kiểm soát, như thể không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa. Hắn không muốn nàng tiếp tục đào sâu vào những gì hắn đang cố chôn giấu.

Im lặng bao trùm trong vài giây, chỉ còn lại tiếng gió vù vù qua những cành cây khô héo. Triệu Thanh Thanh không vội đáp, ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào hắn, như thể đang chờ đợi một phản ứng chân thật. Nhưng trong ánh mắt nàng cũng có sự lo lắng, không phải chỉ vì nghi ngờ về những gì Cơ Thiên Vân biết, mà còn vì một điều gì đó khác, một cảm giác mà nàng không thể lý giải.

Cơ Thiên Vân hít một hơi thật sâu, ép bản thân lấy lại bình tĩnh. “Ta không phải là người có thể nhìn thấy tương lai, Triệu Thanh Thanh,” hắn nói, lần này giọng nói đã dịu lại, nhưng vẫn không giấu được một chút cứng nhắc. "Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, và chúng ta phải đối mặt với nó. Không phải là sự chuẩn bị, mà là phản ứng trong tình huống đó. Tình huống đó, nếu phản ứng không kịp, sẽ c·hết."



Triệu Thanh Thanh không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ, có vẻ đã hiểu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Cơ Thiên Vân. Nàng biết hắn đang che giấu mình, nhưng có thể một ngày nào đó, những bí mật ấy sẽ bị lộ ra.

…...

Về tới nhà, Cơ Thiên Vân ngắm nhìn khu nhà rộng lớn của hắn, nơi này từng là nơi gia đình hắn sinh sống, phía bên kia là nơi cha hắn huấn luyện nuôi dưỡng những chú chó đặc nhiệm.

“Nếu không có tại nan năm đó, nếu…” Cơ Thiên Vân có chút nghẹn ngào, nghĩ.

Những ký ức cũ kỹ đang phai dần theo thời gian, nhưng đối với hắn, nó ấm áp đến lạ kỳ, đó là thứ mà hắn chưa bao giờ có được ở hiện tại, và cũng chưa từng trân trọng ở quá khứ. Thú thật, lúc này hắn mới cảm giác hối tiếc, đáng tiếc trên đời này không bao giờ có viên thuốc hối hận

Cơ Thiên Vân móc điện thoại ra, nhắn tin cho Cơ Trường Hạo.

- Thúc, ta có việc muốn nói với thúc…

Cơ Thiên Vân vào trong nhà, nằm trên giường ngủ quen thuộc của hắn, lúc này hắn trận trọng sự yên bình hơn bao giờ, chỉ trong khoảnh khắc, hắn nghĩ những việc đã xảy ra chỉ là giấc mộng, hắn nhớ gia đình hắn ngày nào, hắn nhớ những ngày ba dạy hắn cách chăm sóc, huấn luyện chó, hắn nhớ những bữa cơm mà mẹ nấu cho hắn.

Hắn nhắm mắt, tự hỏi liệu những điều kinh hoàng vừa trải qua chỉ là một giấc mộng. Nhưng hình ảnh của Lý Minh Tân, những tiếng rít chói tai của bầy thị huyết trùng, và cả cảm giác về quả cầu lạ trong cơ thể – tất cả đều nhắc nhở hắn rằng đó là sự thật, không cách nào trốn tránh được.



Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống, từng tiếng tí tách vang lên đều đặn, như thể hòa vào tâm trạng u ám của hắn.

Mưa ngày càng nặng hạt, tiếng mưa như xóa nhòa tất cả những âm thanh khác, chỉ còn lại sự tĩnh lặng bao phủ khắp căn nhà.

Cơ Thiên Vân nằm đó, mắt nhìn chăm chăm vào trần nhà tối mờ. Trong lòng hắn đầy lo âu về tương lai. Quả cầu trong cơ thể hắn là gì? Nó có ý nghĩa gì, và tại sao hắn lại bị cuốn vào tất cả những chuyện này? Hắn không biết, nhưng sâu thẳm trong tim, hắn hiểu rằng, kể từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ không bao giờ còn như trước nữa.

Có thể, hắn, sẽ bị lôi kéo vào một cuộc tranh đấu không bao giờ có điểm dừng!

Cơ Thiên Vân siết chặt tay, lúc này hắn không biết điều gì đang chờ đợi hắn trong tương lai, nhưng hắn biết, hắn không còn lựa chọn, hắn không thể lui bước!

Cơ Thiên Vân đứng dậy, bước chân chậm rãi nhưng có phần nặng nề. Hắn cảm thấy cơ thể mình như bị đè nặng bởi mọi thứ vừa xảy ra, mồ hôi bết lại trên da, dính nhớp và khó chịu. Hắn không muốn để bản thân chìm sâu vào mớ suy nghĩ rối rắm thêm nữa. Một dòng nước mát có thể xua tan những cảm giác đè nén này, dù chỉ trong chốc lát.

Hắn bước vào phòng tắm, đôi tay run nhẹ khi vặn vòi nước. Tiếng nước chảy vang lên đều đặn, như một nhịp điệu bình thường giữa những hỗn loạn mà hắn vừa trải qua. Hắn ngước nhìn mình trong tấm gương trước mặt – gương mặt hốc hác, đôi mắt sâu thẳm và những vệt bẩn trên má như chứng tích của cuộc chiến sinh tử hắn từng đối mặt.



Bàn tay hắn đặt lên ngực, nơi quả cầu kia đang tồn tại. Cảm giác ấm nóng từ bên trong dường như đối lập với dòng nước lạnh lẽo bên ngoài. Hắn nhắm mắt, đứng yên dưới vòi nước, để mặc mọi suy nghĩ ùa về.

“Ta không thể trốn tránh mãi...” Hắn thì thầm, giọng nói hòa vào tiếng nước, nhỏ đến mức chính hắn cũng không chắc mình vừa nói ra hay chỉ nghĩ thầm.

Nghe tiếng mở cửa dưới nhà, Cơ Thiên Vân biết, thúc hắn, Cơ Trường Hạo trở về.

Cơ Thiên Vân lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm. Hắn nhanh chóng thay quần áo xuống gặp Cơ Trường Hạo.

Có lẽ, cuộc trò chuyện này sẽ thay đổi cả cuộc đời của hắn - Cơ Thiên Vân nghĩ.

Cơ Thiên Vân đi xuống lầu, hắn đã thấy Cơ Trường Hạo bận đồ bình dị, gần gũi lạ thường, nhưng vẫn thể hiện được cơ thể săn chắc của quân nhân.

Lúc này,Cơ Trường Hạo không còn vẻ nghiêm nghị, quyết tuyệt khi đối mặt bầy trùng, nếu những cấp dưới mà tình cờ gặp Cơ Trường Hạo lúc này sẽ có một phen giật mình, chẳng ai nghĩ thiếu tướng của họ lại có hình tượng như vậy khi ở cùng gia đình.

Cơ Trường Hạo thấy hắn đi xuống, ra hiệu hắn ngồi đối diện mình.

Cơ Thiên Vân gật đầu, ra hiệu chào Cơ Trường Hạo “Tình hình bây giờ vẫn ổn chứ?” Cơ Thiên Vân khẽ hỏi.

“Ngươi xem đi sẽ biết” Cơ Trường Hạo lắc đầu, lấy remote tivi mở tin tức cho hắn xem.

- Hoa Quốc hiện tại nhiều nơi bị động vật biến dị tập kích, trong đó nghiêm trọng nhất là Quảng Châu, Tô Châu, Phúc Châu, Trùng Khánh, Thanh Đảo, với chỉ số t·hương v·ong lên tới hơn ba ngàn người mỗi thành phố, ngoài ra thiệt hại về vật chất lên tới 53 tỷ nhân dân tệ, tổn thất gián tiếp…

Cơ Trường Hạo tắt tivi, đặt điều khiển xuống bàn, “Ngoài Hoa Quốc thì Bắc Quốc, Tây Quốc cũng thiệt hại không kém. Nói chung, loài người t·hương v·ong thảm trọng a.” thanh âm khàn đục, mang theo sự mệt mỏi khó giấu. Bàn tay hắn bất giác siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến đau nhói.
— QUẢNG CÁO —