Nếu không phải chính mình tận mắt chứng kiến, chính mình trải nghiệm, có lẽ Cơ Thiên Vân cũng sẽ cho rằng những con số lạnh lùng kia chỉ là một thông báo thông thường. Một cái thống kê không hơn không kém.
Nhưng hắn đã thấy. Hắn đã sống. Hắn đã biết.
Biết rằng, mỗi con số kia đều đại diện cho một mạng sống, một gia đình tan vỡ, một tương lai bị cắt đứt giữa chừng. Đằng sau chúng là những tiếng khóc nức nở của những con người mất đi những người yêu quý nhất, hay thậm chí là những trái tim đ·ã c·hết lặng của những con người không còn nơi nương tựa.
“C·hết tiệt!” Cơ Thiên Vân nghiến răng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, những ký ức như từng lưỡi dao cắt vào tâm trí, tái hiện rõ ràng từng khoảnh khắc kinh hoàng mà hắn đã chứng kiến.
Lấy lại bình tĩnh, Cơ Thiên Vân bắt đầu kể cho Cơ Trường Hạo, trong lúc nhất thời, hắn không biết nói gì và nói từ đâu.
Cơ Trường Hạo động viên hắn, “Trước tiên hãy nói về những chuyện đã xảy ra hôm nay đi.” Giọng Cơ Trường Hạo trầm thấp vang lên.
Cơ Thiên Vân bắt đầu kể lại những thứ hắn đã trải qua hôm nay ở trường, sau đó hắn bắt đầu kể từ giấc mơ vào buổi sáng:
“Trong mơ, hắn lạc vào khu rừng ban đêm, nương tựa theo ánh trăng, hắn thấy một nam tử áo trắng, tay cầm cờ, phía dưới là bầy thú cùng nhau tru lên, như thể nam tử mới là bách thú chi vương.…”
“Đợi đã” Tiếng Cơ Trường Hạo vang lên, hắn muốn lấy giấy bút ghi lại những điều Cơ Thiên Vân đã kể.
Đợi cho Cơ Trường Hạo gật đầu, ra hiệu tiếp tục thì Cơ Thiên Vân kể tiếp:
“Nam tử tay cầm cờ đã buông xuống, có vẻ vì mệt nhọc, nhưng thần sắc bình tĩnh, nhìn về phía mặt trăng. Xa hơn …”
“Ngươi có nhớ hình ảnh trên cây cờ không?” Giọng Cơ Trường Hạo vang lên cắt đứt Cơ Thiên Vân.
Hắn nát óc suy nghĩ, “Có lẽ là hình máu tươi chảy xuống, không, hình như không phải, Ta chỉ nhớ rõ hai màu đen đỏ xen lẫn nhau…” Cơ Thiên Vân gật đầu, rồi lại lắc đầu, giọng nói không chắc chắn lắm.
Cơ Trường Hạo gật đầu, ra hiệu tiếp tục.
“Đằng xa là những xác người nằm lăn lóc, có những quái nhân - người nhưng không phải người, đang nhìn xem nam tử, toát lên vẻ tham lam như nhìn miếng mồi ngon.”
“Ngươi có nhớ kỹ hình dạng những xác c·hết không, họ bận đồ thế nào, quái nhân hình dạng ra sao?” Cơ Trường Hạo nhìn Cơ Thiên Vân, hắn muốn một dữ liệu chi tiết hơn.
“Không có, những quái nhân… có lẽ là do những xác c·hết đó biến thành… ta cũng không chắc.” Lời nói Cơ Thiên Vân tràn ngập sự không chắc chắn.
Cơ Trường Hạo gật đầu, Cơ Thiên Vân tiếp tục nói với hắn:
“ Sự việc diễn ra một năm trước, khi quái thạch rơi xuống Lam Tinh, thì sau một đêm, cơ thể ta đã xuất hiện một quả cầu, nó phát sáng, bên trong là hình ảnh của rất nhiều con thú, nó rống lên, gầm thét, tràn đầy dã tính.
Lúc đó ta cứ nghĩ là ảo giác, nhưng mỗi khi ta nhắm mắt, quả cầu đó lại hiện lên, như ra một tín hiệu vậy, có lần ta thử nhìn chằm chằm vào quả cầu, nó hiện lên dòng chữ, nhưng ta không hiểu ý nghĩa của chữ đó là gì, sau này ta cố nhớ và tìm hiểu trên mạng, chữ viết đó không thuộc vào bất kỳ hệ thống chữ viết nào trên Lam Tinh hiện nay.”
Cơ Trường Hạo khẽ động, “Ngươi còn nhớ cách viết không?” Thấy Cơ Trường Hạo không tin, Cơ Thiên Vân cầm lấy giấy bút, viết dòng chữ đó cho hắn coi.
Cơ Thiên Vân nói tiếp:
“Đáng nói hơn là hôm nay, khi ta đối diện với sinh tử, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ c·hết, thì quả cầu như ra một tin hiệu… Nó muốn ta bóp chặt vào nó, nó sẽ đưa ta tránh thoát khỏi nguy hiểm?”
“Ngươi có thử làm theo lời nó không?” Giọng Cơ Trường Hạo vang lên.
“Không, ta cảm giác, nếu ta bóp nó, ta sẽ rời đi thế giới này mãi mãi.” Cơ Thiên Vân giải thích
Cơ Trường Hạo nhíu mày, mọi việc mà Cơ Thiên Vân kể hắn cảm giác không có sự liên kết nào, nếu có chỉ là Quái Thạch cùng với quả cầu thôi, nhưng hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy hoang đường.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết xử lý việc này thế nào, Cơ Trường Hạo nghĩ đến việc báo cáo cho cấp trên “Không.” hắn lắc đầu, hắn cảm thấy không ai sẽ tin hắn, một phần cũng sợ việc này sẽ gây ảnh hưởng đến Cơ Thiên Vân.
“Để ta về tìm hiểu thêm.” Cơ Trường Hạo để lại lời nói, cũng đã trễ, hắn đứng dậy, nói lời chào tạm biệt với Cơ Thiên Vân.
Cơ Thiên Vân không tìm được đáp án, có chút thất vọng, nhưng cũng đứng dậy đưa Cơ Trường Hạo ra khỏi cửa.
Cơ Thiên Vân đứng nhìn bóng lưng Cơ Trường Hạo nhỏ dần, cho đến biến mất, định bước vào nhà thì thấy một chiếc xe hơi chầm chậm tiến vào trước nhà hắn.
Người bước xuống là một bóng lưng quen thuộc, người đã đồng sinh cộng tử cùng với hắn, Triệu Thanh Thanh.
Thấy người tới là Triệu Thanh Thanh, Cơ Thiên Vân thấy lạnh sóng lưng, cảm thấy bất an trong người.
Cơ Thiên Vân định bước lên lầu thì một tiếng nói lanh lảnh vang lên:
“Ta biết ngươi ở đó, đừng trốn nữa.”
Người Cơ Thiên Vân cứng đờ, cơ mặt cứng lại, nhưng vẫn mở cửa ra tiếp đón Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh đi thẳng vào nhà, như là chủ ở đây, còn hắn, chỉ là khách.
Triệu Thanh Thanh ra hiệu Cơ Thiên Vân ngồi, y hệt thúc của hắn, khác ở đây, nàng là người nói.
“Ta biết ngươi che giấu cái gì, có lẽ, chúng ta là cùng một loại người?”
Cơ Thiên Vân mặt tràn đầy nghi vấn, chưa kịp nói. Triệu Thanh Thanh nói tiếp:
“Trong người của ngươi, cũng có quả cầu, đúng không?”
Cơ Thiên Vân nhíu mày lại, nét mặt của hắn làm cho Triệu Thanh Thanh chứng thực ý nghĩ trong lòng. Nàng nói tiếp:
“Ngươi đã thử bóp quả cầu đó chưa?”
Cơ Thiên Vân cảm thấy Triệu Thanh Thanh cũng có bí mật giống mình, thế là hắn lắc đầu. Triệu Thanh Thanh nói tiếp:
“Truyền thừa từ quả cầu của ta là Hãn Hải Kinh, đến từ Thiên Thủy giới.”
Triệu Thanh Thanh nhìn hắn chằm chằm, chờ đợi tin tức từ hắn.
Cơ Thiên Vân không nói lời nào, hồ nghi nhìn nàng, hắn không có bất kỳ tin tức nào từ truyền thừa. Sợ Triệu Thanh Thanh hiểu lầm hắn không muốn nói, hắn lắc đầu : “ Ta không nhận được bất kỳ tin tức gì, đúng, ta thấy được hình ảnh của các loại thú trong quả cầu, và vài văn tự ta không biết đọc.” Hắn trả lời, như để chứng thực, hắn lấy giấy bút ra ghi lại cho Triệu Thanh Thanh nhìn.
- Phá Hạn Ngự Linh Kinh
Triệu Thanh Thanh nhìn rồi đọc cho hắn.
“Sao ngươi biết ?” Cơ Thiên Vân nhìn chằm chằm nàng.
Triệu Thanh Thanh nhìn Cơ Thiên Vân, lúc này nàng cũng khó hiểu, nàng nghi ngờ nhìn hắn
“Ngươi không nhận ra hàng chữ này sao, ý ta là, ngươi không “học” được ngôn ngữ này sao?
Từ lúc ta nhận được quả cầu này thì đã hiểu được rồi, giống như một món quà đi kèm vậy.”
Cơ Thiên Vân lắc đầu, chợt, hắn mong đợi nhìn Triệu Thanh Thanh. “Ngươi tu luyện được không?” Cơ Thiên Vân đầy hi vọng hỏi Triệu Thanh Thanh.
“Không được, thể chất hiện tại của ta không phù hợp với công pháp.” Một gáo nước lạnh dội thẳng mặt hắn, tạt hết hi vọng vừa bừng lên.
Đúng vậy, đây là sản phẩm của thế giới khác, sao có thể thích hợp hắn chứ, nhưng hắn không nghĩ ra được tại sao hắn và Triệu Thanh Thanh có được quả cầu này.
“Nhưng, tại sao ngươi lại biết ta cũng có thứ đó giống ngươi.” Cơ Thiên Vân nhìn nàng, nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Ta có thể cảm ứng được thứ đó, hơn nữa, từ khi Quái Thạch rơi xuống Lam Tinh, ngươi cư xử rất rất kỳ lạ, lúc đang nói chuyện hay xảy ra chuyện gì, ngươi cứ ngẩn người suy nghĩ gì đó.
Ban đầu, ta không chắc chắn nhưng khi ta hỏi mẫu thân ta - bác sĩ tâm lý nhiều năm kinh nghiệm trong nghề thì nàng khẳng định ngươi đang suy nghĩ việc gì đó rất quan trọng, hoặc là kỳ lạ mà ngươi không giải thích được.
Sau đó ta thấy cách ngươi đối mặt và phản ứng với mọi việc thì gần như ta đã biết, ngày đó không phải là ảo giác mà là cảm ứng được thứ trong cơ thể ngươi!”
P/s: khoảng chương sau main sẽ xuyên và bắt đầu tu tiên.