Tiếng động lớn vang lên xé tan sự yên tĩnh của căn nhà, hòa lẫn với tiếng mưa rơi nặng hạt ngoài trời. Âm thanh đột ngột khiến Cơ Thiên Vân và Triệu Thanh Thanh giật mình, tim đập thình thịch.
Cơ Thiên Vân lập tức quay đầu, đi ra cửa xem chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt nheo lại, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
Triệu Thanh Thanh lập tức theo sau.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng bước ra ngoài. Từng bước chân vang lên đều đặn trong không gian tối mờ, tiếng mưa bên ngoài dường như càng lớn hơn, như đang thúc giục hắn tiến nhanh hơn.
Khi đến gần cửa sổ lớn, Cơ Thiên Vân khẽ vén rèm. Ánh sáng nhạt từ đèn cổng chiếu xuống, phản chiếu qua những vệt nước mưa chảy dài trên kính, làm lộ ra một khung cảnh kỳ dị. Hắn khựng lại khi nhìn thấy một thân thể đổ sập ngay trước cổng, nằm bất động trên mặt đất sũng nước.
Mở to mắt, hắn thấy là một con báo hình hài to lớn gấp đôi bình thường, nó, không thỏa mãn với con mồi vừa nãy, nó muốn săn thêm!
Một dự cảm lạnh buốt chạy dọc sống lưng Cơ Thiên Vân khi hắn nhận ra điều đó.: Nó, không muốn dừng lại ở đó.Lúc này, cả người hắn như lạnh buốt, khi hắn thấy con báo thì nó cũng đã thấy hắn.
Nhận ra điều đó, “Nhanh, đi lên phòng!” Cơ Thiên Vân hét lên, hoảng hốt khóa cửa lại, nắm tay Triệu Thanh Thanh chạy lên phòng mình, khóa trái cửa lại.
Sau đó hắn vội lấy điện thoại ra.
“Rầm, Rầm,…”
“ẦM.”
Những tiếng đó làm hắn rơi vào hầm băng, hít thở không thông, Cánh cửa đó, chẳng thể ngăn nổi con quái vật đã biến dị đó!
Tiếng hít thở của hắn lớn dần, hắn đang chịu phải áp lực to lớn, Triệu Thanh Thanh nhéo hắn, nói nhỏ: “này, bình tĩnh lại.”
“Cộc.”
“Cộc.”
“Cộc.”
Con báo đó đang đi lên lầu, nó đã ngửi được mùi của hắn!
“Không được” Suy nghĩ trong đầu hắn hiện ra, cánh cửa phòng ngủ của hắn chắc chắn không cản được đâu, thúc của hắn cũng sẽ không đến kịp, thậm chí, hắn còn chưa kịp nhắn tin cho thúc của hắn thì còn báo đã đập nát một cánh cửa.
“Thúc, có một con báo biến dị xuất ...” Cơ Thiên Vân gửi tin nhắn thoại cho Cơ Trường Hạo, rồi hắn theo Triệu Thanh Thanh chạy vào phòng tắm hắn, coi đó là phòng tuyến cuối cùng.
“Dùng nó đi” Giọng Triệu Thanh Thanh lãnh tĩnh vang lên, trái ngược với vẻ hốt hoảng của hắn.
“Đúng, còn có quả cầu, nó có thể giúp ta thoát khỏi nguy hiểm” Ý nghĩ này bừng sáng trong đầu của hắn. Nhưng còn gia đình, còn nơi này thì sao, hắn vẫn còn luyến tiếc quá nhiều thứ ở đây, ai có thể không sống trong giàu có mà đi sang nơi khác làm lại từ đầu.
“ Rầm, Rầm.”
“ẦM…”
Con báo đã phá vỡ được cửa phòng ngủ, không thấy hắn đâu, nó đi vài vòng, cúi xuống ngửi tìm kiếm món mồi thơm ngon.
Nó đã nghe thấy mùi, dần dần tiến lại cánh cửa.
“Còn nghĩ gì đấy, đi rồi có thể quay lại được, không đi thì vĩnh viễn ở đây đấy” Giọng Triệu Thanh Thanh vang lên, lúc này nàng cũng có chút hốt hoảng.
“Rầm.”
“Dùng nó đi !” Triệu Thanh Thanh không còn giữ được bình tĩnh, hét vào mặt Cơ Thiên Vân.
“Rầm.” Cơ Thiên Vân hít thật sâu, nhắm mắt lại, vội bóp vào quả cầu, thân ảnh của hắn bắt đầu vặn vẹo, rồi biến mất.
Mắt thấy Cơ Thiên Vân đã sử dụng, Triệu Thanh Thanh cũng bóp quả cầu của mình.
“ẦM”
Con báo đã phá vỡ được cánh cửa!
“Grừuu.” Tiếng con báo vang lên, mùi hương của con mồi dẫn dắt nó tới đây, nhưng không có ai cả!
Nó nhìn xung quanh, ngửi mùi hương còn lưu lại trên mặt đất.
“Loảng xoảng, loảng xoảng”
Nó giận dữ vì con mồi tới miệng còn mất, đập vỡ mọi thứ xung quanh.
…..
Vài giờ sau, nhận được tin nhắn, Cơ Trường Hạo tới hiện trường cùng với cảnh sát, kế đó là cặp vợ chồng Triệu Minh Hạ - Dương Quang Vũ.
Cơ Trường Hạo bật lại đoạn thoại của Cơ Trường Vân, lắng nghe rất kĩ càng, tiếng Cơ Thiên Vân gấp gáp, hiển nhiên hắn lúc đó phải chịu được áp lực kinh khủng, nếu để ý lúc này sẽ nghe được tiếng bước chân rất nhỏ.
Sắc mặt hắn trầm xuống, tiếp tục xem xét hiện trường, càng xem càng kinh hãi, mọi cánh cửa như một tờ giấy đối với con báo, điều này đại biẻu, bất kỳ ai cũng có thể gặp nguy hiểm.
Tình hình đang ngày một nghiêm trọng thêm - Cơ Trường Hạo nghĩ thầm.
Cho đến khi hắn lên tới phòng vệ sinh, khi khẳng định đây là nơi cuối cùng con báo đặt chân trong căn nhà, mặt hắn có chút giãn ra hắn vẫn nhớ lời Cơ Thiên Vân, nếu quả cầu là thật… lúc này Cơ Thiên Vân phải tạm thời an toàn.
Trong lúc đang suy nghĩ, vợ chồng Triệu Thanh Thanh chú ý tới nét mặt của hắn, lôi kéo hắn ra góc riêng, thấp giọng bảo:
“Ngươi biết chuyện đó đúng không?”
Lúc này tố chất q·uân đ·ội khiến hắn khôi phục, giữ lại bình tĩnh.
“Chuyện gì?” Cơ Trường Hạo giả vờ bình tĩnh, lên tiếng hỏi.
Triệu Minh Hạ nhìn Dương Quang Vũ, lên tiếng:
“Về quả cầu, Cơ Thiên Vân có nó phải không?”
- Sao cô ta biết. Nội tâm Cơ Trường Hạo dậy sóng
- Trừ khi… Cơ Thiên Vân không phải người duy nhất có được nó, có lẽ nào… Cơ Trường Hạo nghĩ tới lý do hai vợ chồng có mặt ở đây.
“Tại sao hai người lại ở đây?” Cơ Trường Hạo lên tiếng xác nhận lại suy đoán của mình.
“Nữ nhi của ta tới đây gặp mặt để bàn với Cơ Thiên Minh, nhưng bây giờ có lẽ hai đứa nó không ở đây nữa rồi.”
Triệu Minh Hạ có chút lo lắng, gật đầu.
Cơ Trường Hạo nhìn Triệu Minh Hạ, hít thật sâu.
“Ta cần hai người các ngươi xác nhận lại thông tin.”
Triệu Minh Hạ gật đầu, biểu thị không thành vấn đề.
Cơ Trường Hạo quyết định khai báo thông tin cho cấp trên, càng sớm càng tốt!
…...
Bích Liên Đàm, Ngự Thú Tông.
Vẫn là hai người cũ đang ngồi đánh cờ, người trung niên như có cảm ứng, hắn nói với lão giả:
“Hắc lão, vẫn là ngươi đi thôi.”
“Hừ, chỉ biết sai lão già ta, người không biết vẫn nghĩ ta mới là ngự thú tông tông chủ.” Hắc lão phàn nàn, nhưng hắn vẫn đứng dậy làm việc.
Trung niên nhân không để ý tới hắn, miệng lẩm bẩm “Thiên cẩu…Phá Hạn Ngự Linh Kinh…”
Hắc Lão đảo mắt đã đi tới Thiên Cẩu Phong, vừa tìm được phong chủ, thấy hắn nhàn nhã thưởng thức linh tửu, Hắc Lão nổi nóng, gào thét lên:
“Trường Minh tiểu tử, ngươi đang làm gì?”
“Hắc lão ma…” Trong lúc giật mình, Trường Minh thốt lên,xong nhìn Hắc Lão cười trừ.
“Đúng là phong chủ Thiên Cẩu Phong, uy phong như thế bảo sao có thể đứng hạng nhất, mở rộng tầm mắt.”
“Nào có, không phải phía sau còn có Thiên Lân Phong sao?” Trường Minh phản bác lại.
Hắc lão ngữ khí tràn đầy khó chịu nói:
“Nhân gia là ít có máu mới, năm ngoái chỉ có đúng một hạt giống nhưng lại gặp yêu nghiệt của Thần Long Phong.”
Càng nói càng khó chịu: “Nhớ năm đó, Thiên Cẩu Phong vẫn là đứng đầu tông ta, Phong chủ vừa ra, hạng đạo chích đã sợ mất mật, chả bù ngươi, chỉ biết hao nội tình, bại gia tử.”
Nghe vậy Trường Minh chỉ biết cười trừ.
“Đi thôi, hi vọng của Thiên Cẩu Phong ngươi ở Thiên Ngự Thành, hắn có mệnh hệ gì Thiên Cẩu Phong ngươi đừng mong ngóc đầu lên nổi.” Hắc Lão uy h·iếp.”
Trường Minh nghe vậy, thấp giọng dò hỏi:
“Hắc Lão, lộ ra ít nội tình chứ sao?”
“Thiên cơ bất khả lộ.” Hắc Lão vẻ mặt cao thâm mạt trắc, nhìn về phía bầu trời giả dáng cao nhân.
“hừ, Hắc Lão Ma, ngươi nhớ đấy.” Trường Minh thấp giọng mắng, Hắc Lão chưa kịp nổi nóng thì hắn đã chạy mất tung tích.