Tiên Vực : Ngự Linh Chí Tôn

Chương 11: Diệu Dương giới



Chương 11: Diệu Dương giới

Lăng Thanh Vũ khóe mặt hiện lên gian xảo, giọng bỗng nhiên lạnh như băng, nói ra:

“Đúng vậy, kẻ nào không có linh thú, một là làm tạp dịch gom góp điểm cống hiến mua linh thú, hai là lập tức rời khỏi tông môn!”

Cơ Thiên Vũ nghi hoặc nhìn Diệp Trường Thanh, hắn thấy thế, cúi đầu, thấp giọng nói nhỏ vào tai Cơ Thiên Vũ:

“Ngươi đừng nghe hắn nói nhảm, Lăng trưởng lão rất ưa thích trêu chọc tiểu bối, hắn muốn nhìn cảnh lúng túng của các ngươi đấy.”

“Già mà dơ” trong đầu Diệp Trường Thanh lập tức nảy ra ba chữ ở Lam Tinh quê hương của hắn.

Lăng Thanh Vũ liếc nhìn toàn trường, nhận ra cảnh lúng túng của nhiều thiếu niên, thiếu nữ, hắn cười hắc hắc nói:

“Được rồi, lão phu đùa các ngươi đâu.”

Tiếp đó, Lăng Thanh Vũ đứng trên đài cao, giơ hai ngón tay lên không trung, thần sắc mỉm cười nói:

“Đối với đệ tử mới nhập tông, Ngự Thú Tông có hai địa phương chỉ dành riêng cho đệ tử mới nhập môn!

Đầu tiên là Tri Mệnh Môn, đây là một trong những địa điểm mà tổ sư của Ngự Thú Tông dựng nên, nó chứa đầy pháp tắc của thiên địa. Khi một người đứng vào Tri Mệnh Môn, nó sẽ phân tích, kết nối với linh thú phù hợp nhất ở khắp nơi, nếu nó đồng ý, Tri Mệnh Môn sẽ là cầu nối dắt dắt hai ngươi ký kết bản mệnh khế ước. Các ngươi nên lưu ý rằng, cả đời các ngươi chỉ có thể sử dụng cái này 1 lần, có thể thành công, có thể thất bại, không thể cưỡng cầu được.

Tiếp theo, là Hóa Long bí cảnh, đây là nơi mà cả tông môn dốc hết sức đổ vào các kỳ trân dị chủng khắp nơi trên thế giới, theo năm tháng dần trôi, bên trong đã hình thành một hệ sinh thái riêng biệt, độc nhất với cả tiên vực. Trong đây có cả các linh thú mà các bậc tiền bối để lại và cả hậu đại của chúng, vậy nên về chất lượng, tính an toàn đều đứng hàng đầu.

Trước khi vào Hóa Long bí cảnh, các ngươi phải đăng ký với chấp pháp điện. Trong vòng 1 năm, các ngươi phải tự mình đi ra bí cảnh, nếu không đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt.

Nếu các ngươi tìm được cực phẩm linh thú trong đây thì các ngươi đã đạp nữa bước vào cảnh giới của lão phu.

Một trong những môn quy quan trọng bậc nhất của Ngự Thú Tông là ở hai nơi ta đã nói trên chỉ có thể ký kết khế ước bản mệnh tại chỗ. Kẻ vi phạm thì kết cục tu vi mất hết, linh thú trả về địa phương cũ.

Đừng nghĩ may mắn sẽ đứng về phía mình.”



Nói đến hai câu cuối, Lăng Thanh Vũ sắc mặt lạnh như băng, gằn từng chữ. Sau đó lão mỉm cười.

“Nếu các ngươi không tìm được linh thú cũng không sao, tông môn chỉ cho các ngươi hạn là 3 năm, các ngươi có thể tự chuẩn bị linh thú bằng cách đấu giá, bắt,… tùy các ngươi.

Tới năm thứ tư, các ngươi vẫn chưa có được linh thú thì sẽ thành tạp dịch đệ tử.

Công việc tạp dịch đệ tử bao gồm các công việc của hạ nhân ở phàm tục. Sau một năm sẽ được kết toán tiền lương, các ngươi có thể dùng nó mua linh thú ở ngoài, hay đổi linh thú trực tiếp từ tông môn.

Muốn thoát khỏi thân phận tạp dịch các ngươi chỉ có cách là tự kiếm cho mình một bản mệnh linh thú, hoặc là sau 10 năm tự thoát ly khỏi tông môn.”

Lăng Thanh Vũ quét mắt khắp quảng trường, bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía Cơ Thiên Vân, làm hắn không được tự nhiên, sau đó nói tiếp:

“Ngoài ra, Ngự Thú Tông có một giảng đường chuyên giành cho người mới, bọn ta hay gọi là “tu tiên vỡ lòng”. Ở chỗ này các ngươi sẽ được học về mọi thứ: lễ nghĩa, các cơ sở của kỹ nghệ trong tu tiên, thường thức trong tu tiên, và cách nhận diện linh thú.

Cái này thì tùy ý nguyện mỗi người, các ngươi cảm thấy nền tảng vững chắc, không tham gia cũng không sao.”

“Sau 3 năm kể từ ngày các ngươi chính thức nhập tông, tông môn sẽ tổ chức luận võ hội, 3 kẻ đứng đầu sẽ được phần thưởng kếch xù từ tông môn, phần thưởng này e là lão phu cũng muốn tranh đoạt, đáng tiếc không thể.”

Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Lăng Thanh Vũ, toàn trường, ít nhất là đệ tử mới, thần sắc rung động, phá vỡ sự im lặng nãy giờ.

Lăng Thanh Vũ nhìn toàn trường, cười mỉm:

“Nhìn chung, tông quy của Ngự Thú Tông đơn giản, dễ chấp thủ, không gắt gao như các tông môn khác.

Các ngươi chỉ cần chú ý là có thể không sai phạm, như thế cũng bớt việc cho lão phu.

Đại điển hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp các ngươi ở luận võ hội, lão phu rất mong chờ biểu hiện của các ngươi!”

Hết lời, Lăng Thanh Vũ xoay người đi mất, để lại bọn đệ tử mới hoang mang đứng tại chỗ không biết làm sao.



Diệp Trường Thanh thấp giọng nói với Cơ Thiên Vân:

“Đi thôi, tông chủ muốn gặp ngươi.”

Rồi lôi kéo Cơ Thiên Vân ra khỏi đám đông.

…...

Cơ Thiên Vân đi theo Diệp Trường Thanh. Tới nơi, Diệp Trường Thanh bỏ Cơ Thiên Vân tại chỗ, chắp tay thấp giọng nói:

“Hẹn ngày gặp lại”

Cơ Thiên Vân xoay người lại, gật đầu, cũng giơ hai tay đáp lễ.

Đợi một lúc thì Cơ Thiên Vân thấy hai người trung niên, một lão giả đang đứng.

“Chào Trường Minh phong chủ, chào… hai vị tiền bối.”

“Đây là Dạ tông chủ, cùng với Hắc… Trác lão.” Giọng nói quen thuộc của Trường Minh vang lên.

Cơ Thiên Vân gật đầu, lần nữa cúi đầu chào hai người.

Dạ Càn Nguyên gật đầu, sau đó liếc nhìn Trác Tử Huyền - Trác lão. Trác Tử Huyền trầm ngâm, nhìn hắn rồi trầm giọng nói:

“Là Phá Hạn Ngự Linh Kinh.”

Dạ Càn Nguyên trầm ngâm, cầm trên tay lệnh bài có “Địa” tự, sửa đổi thành “Huyền” tự, rồi cầm nó ném cho Cơ Thiên Vân, sau đó nói

“Giữ đi, kể từ bây giờ lệnh bài này sẽ là vật chứng minh thân phận ngươi, cùng với tài nguyên mỗi năm ngươi có thể nhận được. Ta sẽ làm chủ tông môn cấp đủ tài nguyên cho ngươi tu luyện tầng thứ nhất.”



Cơ Thiên Vân thần sắc cảm kích, gật đầu, nhận lấy lệnh bài:

“Cảm ơn tông chủ.”

Dạ Càn Nguyên gật đầu, rồi lôi kéo theo Trác Tử Huyền biến mất.

Trường Minh thấy hai người đã đi, nhỏ giọng giải thích cho hắn:

“Lệnh bài chia làm 5 cấp, thiên địa huyền hoàng nhân, và bất nhập lưu - không có chữ.”

Trường Minh vừa giải thích vừa trêu chọc hắn:

Đệ tử bình thường mới nhập môn và tạp dịch sẽ giữ lệnh bài vô tự này. Ngoại môn, nội môn, chân truyền, trưởng lão, và còn lại sẽ tương ứng với 5 cấp bậc của lệnh bài. Điều này có nghĩa ngươi vừa mới bị giáng cấp xuống chân truyền đệ tử.”

Cơ Thiên Vân cái hiểu cái không gật đầu. Trường Minh thấy hắn không hiểu liền nói:

“Ban nãy lệnh bài của ngươi là địa cấp, sau khi nghe truyền thừa hắn liền giảm cấp bậc của ngươi, hừ.”

Cơ Thiên Vân thấy thỏa mãn với huyền cấp, tuy nhiên vẫn không hiểu nói:

“Huyền cấp đã đủ rồi, nhưng mà truyền thừa của ta không tốt sao?”

“Truyền thừa của ngươi rất khó nói, kẻ mạnh nhất tu luyện pháp này có thể dùng nguyên anh thân mà địch lại hóa thần, kẻ yếu nhất có thể dùng nguyên anh thân đánh với kim đan 300 hiệp.

Quan trọng là pháp này rất hao tài nguyên, không những thế pháp này chỉ có thể tu đến… nguyên anh kỳ.” Trường Minh lắc đầu giải thích, gã không biết nhận xét thế nào về công pháp này.

Đột nhiên gã nhớ ra, nói với Cơ Thiên Vân:

“Nếu sau này hữu duyên ký kết với khuyển loại linh thú, ngươi có thể gia nhập phong của ta, tài nguyên bao đủ, chỉ cần ta có tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.”

Trường Minh vừa nói vừa vỗ ngực cam đoan, trái ngược với hai người trước, hắn rất coi trọng Cơ Thiên Vân.

Trước khi đi, Trường Minh không quên đòi lại lệnh bài của hắn, dặn dò với Cơ Thiên Vân:

“Sẽ có người an bài tất cả cho ngươi, 2 năm. Ngươi chỉ có 2 năm để đúc lại thể chất, sau 2 năm ngươi phải ký kết bản mệnh linh thú, đó là thời điểm thích hợp nhất đối với ngươi !”
— QUẢNG CÁO —