Trường Minh nói tiếp: “Diệu Dương giới chia làm 5 địa phương: Trung Châu, Đông Hải, Thiên Nam, Bắc Địa, Tây Mạc. 5 địa phương nằm ở các nơi khác biệt nên tài nguyên cũng sẽ khác nhau, nhưng luận số lượng tài nguyên thì Trung Châu nắm giữ nhiều nhất, tiếp giáp các đại lục khác nên cũng đa dạng nhất. Tiếp đó là Đông Hải và Thiên Nam, hai địa phương này đều có đặc sản riêng, cuối cùng là Bắc Địa, tài nguyên linh thú đa dạng, tiếp xúc hầu hết các đại vực khác, luận về độ đa dạng linh thú thì nhiều nhất, thích hợp tông ta phát triển nhất. Cuối cùng là Tây Mạc, các loại tài nguyên ở đây rất ít, môi trường khắc nghiệt, cạnh tranh tàn khốc, vì thế tinh anh ở đây có thể đứng hàng đầu trong 5 địa vực.”
“Ngự Thú Tông là một trong 9 đại thế lực mạnh nhất Diệu Dương giới, lẽ đó, người khác gọi tông ta là Ngự Thú Tiên Tông.”
“Ngự Thú Tông mặt nổi cảnh giới tối cao là hợp thể, sở hữu 5 đại chủ thành: Thiên Ngự, Thiên Linh, Thiên Võ, Thiên Tâm, Thiên Nhân, các tòa thành bao quanh Bắc Địa kết hợp với địa thế tạo thành thiên địa trận: Lưỡng Cực Thiên Địa Trận, trận này là một trong những trận pháp tối cao của Diệu Dương giới, do Chưởng Môn đời thứ 5 bố trí mà thành.”
Cơ Thiên Vân vẻ mặt có chút kinh sợ, hắn thấp giọng hỏi
“Hiện tại Ngự Thú Tông đã qua bao nhiêu đời tông chủ?”
“Hiện tại là đời thứ 127, do Lâm Bách Uyên đảm nhiệm, đạo danh Cực Ác Ma Quân, hắn là sư huynh của ta.”
Nói xong, Trường Minh cẩn thận quan sát chung quanh, không có ai hắn mới yên tâm nói tiếp.
“Người thường muốn vào Ngự Thú Tông ta phải trải qua 3 điều kiện: Linh trị phải cao hơn 50, tuổi không quá 18, gia thế mười đời phải trong sạch.”
Không đợi Cơ Thiên Vân hỏi, Trường Minh tiếp tục:
“Linh trị là tên gọi lực tương tác, khả năng chịu đựng của cơ thể đối với linh khí, linh trị thấp nhất để kết nạp linh căn là 15, tức là dưới 15 không thể tu tiên.
Phàm nhân trước khi bước vào tu tiên linh trị tối đa có thể đạt được là 100.
Linh căn càng nhiều, tốc độ tu luyện càng nhanh, thủ đoạn càng mạnh, tuy nhiên linh trị trong linh căn càng ít thì ngươi càng khó tu hành pháp thuật loại đó.
Ví dụ: ngươi có 5 linh căn : kim mộc thủy hỏa thổ, linh trị của hỏa linh căn là 100, linh trị của thủy linh căn là 15, thì khi tu luyện các võ kỹ hệ hỏa ngươi sẽ tiến nhanh không tưởng, còn thủy linh căn thì khó có thể nhập môn.”
Dừng lại, Trường Minh nhìn hắn, nhấp một ngụm trà nói tiếp:
“Ngươi không đến từ giới ta, trên lý thuyết sẽ không có linh trị, không thể tu tiên.”
Cơ Thiên Vân nghe vậy có chút gấp lên, Trường Minh thấy hắn gấp, đạt được mong muốn, nở nụ cười:
“Đừng lo, tất cả thiên mệnh nhân khi vào giới ta đều có thể thành danh, trở thành cự phách một phương.
Luyện Linh Pháp, đây là một thần pháp do các đại năng cùng với Diệu Dương lão tổ đồng thời sáng tạo ra, pháp này cho phép các tu tiên giả tăng lên linh trị mỗi khi thăng cấp một đại cảnh giới. Đó là bản công khai cho cộng đồng tu tiên giả đều biết. Luyện Linh Pháp là căn cơ của giới này.
Tuy nhiên, còn một pháp trong đó đã bị che giấu, nó có thể xây lại cơ thể phù hợp với giới này, và tăng linh trị cho cơ thể.
Pháp này là cấm pháp, chỉ được sử dụng cho các thiên mệnh nhân, bởi vì nó hao tài nguyên kinh khủng, tài nguyên tốn hao gần như có thể tạo nên vài vị hóa thần đại năng.”
"Cấm pháp?" Cơ Thiên Vân thốt lên, hai chữ này như một ngọn lửa đốt cháy sự tò mò của hắn. "Xây lại cơ thể? Tăng linh trị?" Những điều này vượt xa những gì hắn từng biết. Nhưng ý niệm về cái giá phải trả – "tài nguyên kinh khủng, đủ tạo nên vài vị hóa thần đại năng" – khiến hắn không khỏi cảm thấy áp lực.
Trường Minh gật đầu, khẳng định:
“Pháp này không chỉ tăng linh trị mà còn có thể xây dựng lại toàn bộ cơ thể, khiến cơ thể của ngươi phù hợp tuyệt đối với giới này. Thậm chí, tiềm năng của ngươi sẽ vượt qua mọi giới hạn.”
Trường Minh ánh mắt thâm thúy nhìn hắn: “Ba ngày nữa sẽ là ngày đại điển tuyển chọn đệ tử. Ngươi về nghỉ ngơi, lúc đó đi theo ta. Đây là cơ hội giao lưu cùng thế hệ và mở mang tầm mắt của ngươi về giới này.”
Trường Minh đứng dậy, chậm rãi nói:
“Tốt, hôm nay tới đây thôi, nên nói bản tọa cũng đã nói hết rồi, sau khi nhập tông chính thức, ngươi tự nhiên sẽ biết thêm.”
“Nhớ lấy, truyền thừa của Thiên Mệnh Nhân chắc chắn độ phù hợp hơn cả người sáng tạo ra công pháp.
Chỉ cần đi theo con đường trước mặt, mọi thứ tự nhiên sẽ sáng tỏ.”
Dứt lời, Trường Minh chắp tay sau lưng, bước ra ngoài, bóng lưng khuất dần trong ánh chiều tà, để lại Cơ Thiên Vân đứng lặng lẽ, tâm trí ngổn ngang bởi những lời nói vừa rồi.
…...
Cơ Thiên Vân quay về phòng, hắn quyết định xem lại Phá Hạn Ngự Linh Kinh, công pháp này yêu cầu khá cao, cần ít nhất 5 loại linh căn.
“Thật hà khắc!” Cơ Thiên Vân nghĩ thầm.
Muốn tu luyện Phá Hạn Ngự Linh Kinh cần phải chế tạo một thế giới “sơ sinh” trong đan điền, đó chỉ là điều kiện cơ bản, còn muốn tu luyện có thành tựu, ít nhất phải “khai thiên” hai lần trở lên.
Càng đọc càng thấy khoa trương, hắn cảm thấy công pháp này có gì đó…không đúng.Muốn tu luyện công pháp này không chỉ cần tư chất cực phẩm, tài nguyên khổng lồ, mà lại… ban đầu chiến lực của người tu luyện sẽ cực yếu.
Cơ Thiên Vân trợn tròn con mắt “Cái quỷ gì đây? Cái này là cho người tu luyện sao? Thiên Mệnh Nhân? Chọn người yếu nhất cho thế giới này sao?” Cơ Thiên Vân có chút tức giận, hắn mắng.
Chưa hết giận, hắn tiếp tục oán thầm, lòng không ngừng mắng mỏ:“Phá Hạn Ngự Linh Kinh? Công pháp này chỉ có chó mới thèm tu luyện! Người bình thường ai bị bệnh mà tu luyện công pháp này !”
Nhưng lời nói khi nãy của Trường Minh hiện lại trong đầu Cơ Thiên Vân: “ truyền thừa của Thiên Mệnh Nhân chắc chắn độ phù hợp hơn cả người sáng tạo ra công pháp.” Câu nói này cứ hiện mãi trong đầu hắn.
Có chút buồn bực, Cơ Thiên Vân nằm xuống không muốn suy nghĩ gì thêm.
…...
Tỉnh dậy, Cơ Thiên Vân có chút đói, hắn mang theo lệnh bài mà Trường Minh đã đưa đi xuống lầu các.
Không tìm thấy Diệp Trường Thanh, Cơ Thiên Vân tìm tiểu nhị, do dự một chút, hắn đưa lệnh bài, thấp giọng nói với tiểu nhị :
“An bài ta một bàn ăn, đúng, ta muốn hỏi chưỡng quỹ hôm nay có ở đây không?”
Tiểu nhị liếc nhìn lệnh bài, thần sắc cung kính, gật đầu, dẫn hắn ra gian phòng riêng tư :
“Đại nhân ngài muốn thưởng thức gì ?”
“Tùy tiện là được rồi, đúng, nếu Diệp chưỡng quỹ có rảnh ngươi hãy nói hắn là Cơ Thiên Vân có việc muốn hỏi.” Thần sắc có chút không tự nhiên, Cơ Thiên Vân đáp lại.
Tên tiểu nhị gật đầu, lui ra khỏi phòng, đi tìm Diệp Trường Thanh
Lúc này hắn đang ngồi nói chuyện với một thanh niên nam tử dung mạo tuấn tú, mặc một bộ thanh sắc y phục, trên ngực và vai có một đồ án hình sư hổ oai phong lẫm liệt.
Tiểu nhị bước vào làm hai người dừng lại, sau đó tiểu nhị lại nói nhỏ với Diệp Trường Thanh.
Diệp Trường Thanh gật đầu, ra hiệu tiểu nhị ra ngoài.
Diệp Trường Thanh cười nói: “Đại điển kỳ này tông ta xuất hiện Thiên Mệnh Nhân, ta phụ trách trông nom hắn, mong Triệu sư huynh chớ trách.”
Triệu Vũ thần sắc có chút hiếu kỳ, cười nói: “không biết Diệp sư đệ có thể dắt ta cùng đi gặp không? Ta sống gần trăm năm vẫn chưa tận mắt thấy Thiên Mệnh Nhân bao giờ.
Hơi chần chừ, Diệp Trường Thanh đứng dậy gật đầu:
“Vậy thì cùng đi thôi, Cơ sư đệ có thất kính gì mong sư huynh bỏ qua, hắn vẫn chưa học được lễ nghi ở nơi đây.”
“Diệp sư đệ nói đùa, sớm muộn cũng là đồng môn, bây giờ chẳng qua gặp mặt trước mà thôi.”
Triệu Vũ gật đầu, bước theo sau lưng Diệp Trường Thanh.