Cơ Thiên Vân thấy Diệp Trường Thanh, Triệu Vũ đi vào, hắn ngồi dậy, định mở miệng.
“Sau này Cơ sư đệ cứ gọi ta là Diệp sư huynh, còn đây là Triệu sư huynh.” Diệp Trường Thanh nhanh miệng nói trước để đề phòng Cơ Thiên Vân nói sai.
Cơ Thiên Vân nhìn hắn cảm kích, cúi đầu:
“Diệp sư huynh, Triệu sư huynh, mời hai người ngồi.”
Triệu Vũ chắp hai tay trước ngực: “Tại hạ họ Triệu tên Vũ, chẳng qua là nhập môn sớm hơn mà thôi, sau này mong Cơ sư đệ dìu dắt.”
“Triệu sư huynh quá lời.” Cơ Thiên Vân vội chắp tay đáp lễ. Hắn ra hiệu hai người ăn trước, đã hơn một ngày hắn chưa ăn gì, có chút đói khát khó nhịn. Không kìm lòng nữa, hắn nhào vô ăn như hổ đói.
Triệu Vũ thấy vậy, cũng không giữ ý tứ, gia nhập chiến trường này. Còn Diệp Trường Thanh có chút nhìn không nổi, lén lút quay người gọi tiểu nhị bưng thêm một bàn thức ăn.
Sau đó cũng nhập cục.
Giải quyết cơn đói khát trong người, Cơ Thiên Vân dừng lại, hắn nhìn Diệp Trường Thanh, thấp giọng hỏi: “Không giấu gì hai sư huynh, sư đệ có chút thắc mắc là nên lưu ý gì ở đại điển. ”
“Thật sự thì đại điển không liên quan gì tới Cơ sư đệ ngươi cho lắm, ngươi chỉ việc tới kết giao đạo hữu và mở mang tầm mắt là được rồi.” Diệp Trường Thanh trầm ngâm nói.
Triệu Vũ gật đầu, nói tiếp:
“Sau khi kết thúc đại điển ngươi chỉ cần tham gia giảng đường để phổ cập là được rồi.”
“Rất quan trọng.” Diệp Trường Thanh chêm vào.
“Vậy còn bản mệnh linh thú thì sao?” Cơ Thiên Vân có chút thắc mắc.
“Đệ tử gia nhập Ngự Thú Tông sẽ được cấp cho công pháp và linh căn dựa trên bản mệnh linh thú ban đầu. ” Diệp Trường Thanh nói.
“Thường thì có hai cách thường quy: ngươi có thể tiến vào Tri Mệnh Môn, dùng bất kỳ thứ gì để thử thời vận.”
Triệu Vũ gật đầu: “Cách này rất khó kiếm được linh thú vừa lòng với những đệ tử có tư chất thấp kém nhưng đối với những kẻ có tiềm năng cao thì tốt.
Khi ta nhập môn ta đã thành công ký kết với Huyền Viêm Hổ biến dị, hâm mộ c·hết các đồng môn.”
“Còn ta thì xuất hiện Hỏa Trư, bất đắc dĩ buông tha, các đồng môn ở đó cười c·hết ta.” Diệp Trường Thanh ngữ khí chua chua nói.
Triệu Vũ gật đầu: “Tri Mệnh Môn kết nối linh thú bằng chỉ số linh trị, hoặc khí tức hấp dẫn vậy nên có rất nhiều đệ tử đến đây thử thời vận.”
Diệp Trường Thanh tán thành: “Cơ sư đệ đến Tri Mệnh Môn chắc chắn sẽ có được linh thú vừa ý.”
“Tiếp đó là Hóa Long bí cảnh, tên như ý nghĩa, đây có thể coi là một trong những khảo nghiệm cuối cùng của tông môn. Khi tiến nhập bí cảnh, ngươi sẽ có 1 năm để tìm kiếm linh thú hợp ý, mỗi người nhập tông chỉ có một cơ hội tiến vào.
Nếu lần này ngươi vẫn thất bại thì chỉ có thể tìm cơ hội khác.”
Triệu Vũ giải thích: “Nếu thất bại ngươi sẽ phải làm tạp dịch đệ tử, hoặc là có thể vận dụng tài lực hay mối quan hệ tìm cho mình một thú non làm bản mệnh linh thú. Nhưng chắc chắn, tiềm năng sẽ thấp hơn nhiều so với ở trong tông môn.”
Cơ Thiên Vân thần sắc nghiêm túc hỏi:
“Khi tiến vào Hóa Long bí cảnh có cần chú ý gì không?”
“Không cần chú ý gì, mỗi người gia nhập tông môn sẽ có 5 năm thích ứng, đi vào Hóa Long bí cảnh lúc nào cũng được.
Chỉ cần chú ý: trong Hóa Long bí cảnh không được tổn thương đồng môn hay linh thú. Cả hai ký kết khế ước đều bằng tự nguyện. Không được sử dụng mưu kế đoạt linh thú của đồng môn. Kẻ vi phạm, g·iết không tha.”
Diệp Trường Thanh lắc đầu, chậm rãi đáp lại. Ở hai câu sau, sắc mặt hắn có vẻ nghiêm túc, nhìn Cơ Thiên Vân nói.
Diệp Trường Thanh nói tiếp:
“Sư đệ nhớ kỹ, bản mệnh linh thú có thể thông qua công pháp gia tăng linh trị cho linh căn cùng thuộc tính với linh thú. Công pháp cũng sẽ phụ thuộc vào sủng thú ban đầu.”
Triệu Vũ gật đầu: “Như ta, linh trị ban đầu khá cao, đạt tới 90 linh trị, xét cùng thế hệ ta có thể dứng top 10 người có linh trị ban đầu cao nhất, sau đó khi đạt được Huyền Viêm Hổ, ta suy tính chuyển hóa thành bốn thuộc tính: kim, hỏa, phong, lôi 4 loại linh căn.”
Diệp Trường Thanh nói tiếp: “Linh căn trong cơ thể càng nhiều thì thủ đoạn càng đa dạng, hấp thu linh khí cũng càng nhanh. Nhưng tham thì thâm, đạo lý này vẫn không thay đổi, nếu linh trị mỗi linh căn quá thấp, ngươi cũng sẽ không thể tu luyện công pháp, võ kỹ ở cảnh giới cao hơn. Lúc đó ngươi sẽ đứng yên ở một cảnh giới, thọ hết c·hết già.”
Diệp Trường Thanh nhìn ra ngoài, thấy cũng đã trễ, hắn nói xong đứng dậy:
“Tốt, trời cũng không còn sớm nữa, bọn ta cũng nói hết điều cần nói rồi, còn những việc lặt vặt hay nên thu nạp linh căn thế nào thì tiên sinh trong giảng đường sẽ chỉ rõ cho ngươi. ”
“Đúng, đừng khinh thường tiên sinh, cảnh giới của hắn đến bây giờ ta còn không nhìn thấu, còn phương diện tri thức, chỉ có thể nói là… bác đại tinh thâm!” Triệu Vũ gật đầu.
Hai người đứng dậy, ôm quyền nói cáo từ rồi rời đi gian phòng để lại một mình Cơ Thiên Vân ngồi suy nghĩ.
Cơ Thiên Vân đứng dậy, trở về phòng, hắn suy tư về những điều mà Triệu Vũ cùng Diệp Trường Thanh đã nói.
Hắn háo hức, hồi hộp linh sủng đầu tiên của bản thân là gì, nằm trên giường nghĩ ra bản thân tu luyện đủ loại tiên pháp, một ngón tay có thể chấn nh·iếp thiên hạ.
Trong giấc mơ, lần này hắn mơ thấy hắn là một đại tu sĩ, khắp thiên hạ đều khí thế lẫm liệt, phong thái uy nghiêm, uy áp ngút trời khiến cả không gian thiên địa phải run rẩy.
"Thiên tôn hạ thế, vạn vật quy phục.
Thiên tôn hạ thế, thống trị càn khôn.”
Cơ Thiên Vân không cười, khẽ nhếch môi, đôi mắt sắc lạnh quét qua cả thiên hạ.
Hắn cảm nhận được sức mạnh ngập tràn trong cơ thể, mỗi nhịp thở của hắn cũng có thể khiến trời long đất lở. Chỉ cần hắn giơ tay, hàng loạt cường giả tụ tập phía dưới đều phủ phục, không dám thốt một lời.
Hắn giơ một chân, nhẹ nhàng giẫm xuống.
“ẦM ẦM ẦM”
Cả thiên địa rung chuyển vì đó, tưởng chừng lúc này tất cả chúng sinh đang run rẩy, quỳ xuống hô “Thiên Tôn” thì một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng quen thuộc xuất hiện trong đầu của hắn.
“Ngươi nghĩ như vậy là xong sao?”
Lúc này, tất cả chúng sinh xung quanh hắn bỗng nhiên “lột xác” thành “kẻ thù cũ” mà lâu nay hắn đã phải đối mặt, thiên địa lúc này ngập tràn màu đen đỏ.
Xung quanh hắn là vô số hình bóng như vậy, tất cả đều giơ tay về phía hắn, cố gắng bắt lấy chân hắn.
Hắn chạy không thoát, bọn chúng nhanh quá!
Cơ thể hắn bị vô số cánh tay nắm lấy, bao phủ. Rồi chúng xé xác hắn ra từng mảnh.
…
“Thảo !” Cơ Thiên Vân giật mình tỉnh dậy, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, hắn ngồi dậy thở dốc, cả người run lên bần bật vì phải chịu trong nỗi đau đó, chỉ trong thoáng chốc, hắn… nghĩ mình đ·ã c·hết.
Tưởng chừng sang Diệu Dương giới, hắn đã có thể thoát được những ma ảnh đó, nhưng giấc mơ đó, ma ảnh đó vẫn theo hắn sang bên đây, và thậm chí… còn tàn bạo hơn, quỷ dị hơn!
"Vẫn chưa thoát khỏi nó..."
Cơ Thiên Vân xiết chặt tay thành nắm đấm, những móng tay đâm vào lòng bàn tay đến phát đau, nhưng nỗi đau ấy lại khiến hắn tỉnh táo hơn một chút.
Hắn đứng dậy, bước tới bồn rửa mặt, hứng một ít nước lạnh tạt lên khuôn mặt tái nhợt. Dòng nước lạnh giá khiến hắn khẽ rùng mình, nhưng đồng thời cũng kéo hắn ra khỏi dư âm đáng sợ của giấc mơ.
Nhìn vào gương, Cơ Thiên Vân nhìn thấy chính mình, hắn thì thầm như để lấy lại sự bình tĩnh và quyết tâm:
"Dù là gì, ta cũng sẽ đối mặt với nó. Nếu đã không thể trốn thoát, thì ta sẽ hủy diệt nó."