Tiên Y

Chương 229: Hái Hoa Dâm Tăng





Trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, những đạo thiểm điện chạy ngang dọc khắp bầu trời, chiếu sáng màn đêm đen kịt.

Nương theo ánh sáng của những đạo thiểm điện, Tô Hiểu Mai chung quy cũng nhìn rõ dung mạo của người hát phật ca đứng ngoài mười bước này.
Dung mạo người này nhìn qua còn rất trẻ, đại khái cũng chỉ khoảng hai mươi.

Đương nhiên, tuổi thực tế có giống tướng mạo hắn hay không, cũng chưa ai biết.

Vóc người hắn cao gầy, gương mặt cũng thanh tú, có phần giống như các ngôi sao trong làng giải trí.

Nếu không phải đầu hắn bóng loáng, trên người lại khoác một bộ tăng bào màu đỏ, trong tay cầm chuỗi một trăm lẻ tám viên niệm châu, chỉ sợ Tô Hiểu Mai đã tưởng nhầm hắn là một ngôi sao đột nhiên xuất hiện bên trong đại học Ung Thành.
"Hòa thượng?" Ánh mắt Tô Hiểu Mai hiện lên một tia kinh ngạc, đồng thời âm thầm đề phòng.
Nửa đêm mưa to tầm tã, một hòa thượng đột ngột xuất hiện trong đại học Ung Thành, vốn đã là một chuyện có phần quỷ dị bất bình thường rồi, càng huống chi hòa thượng này còn phi thường trùng hợp xuất hiện trước mặt Tô Hiểu Mai chỉ mười bước chân.
Nói hòa thượng này không có gì cổ quái, Tô Hiểu Mai tuyệt đối không tin.
Ngay lúc Tô Hiểu Mai nương theo quang mang của thiểm điện đánh giá hòa thượng, hòa thượng cũng đồng dạng đang đánh giá cô.
Mặc dù bề ngoài hòa thượng biểu hiện vẻ rất tỉnh táo, có vẻ đạo mạo, nhưng sâu trong nội tâm hắn, lại sớm mừng đến mở cờ trong bụng: "Thất khiếu linh lung tâm! Nữ nhân này không ngờ lại có thất khiếu linh lung tâm! Ha ha, xem ra lựa chọn ẩn nấp ở nơi này quả là hết sức chính xác.

Hôm qua gặp một xử nữ thể chất thuần âm ở đây, hôn nay lại cho ta gặp một xử nữ có thất khiếu linh lung tâm, hái âm tinh của cô ta, minh vương hoan hỉ thiện công ta tu luyện không chừng có thể bước vào đệ tam trọng cảnh giới rồi.

Thực phải cảm tạ minh vương phù hộ a." Trong lúc tên dâm tăng đang thầm đắc ý, Trương Văn Trọng đã dùng bí pháp ẩn giấu toàn bộ khí tức náu mình trong bóng tối, cùng tam túc ô mở to mắt quan sát hắn.
Đậu trên vai Trương Văn Trọng, tam túc ô ghé mỏ lại bên tai hắn, nhỏ giọng đến mức chỉ hắn mới nghe được nói: "Chủ nhân, chính là hắn! Tôi nhớ khí tức của hắn, hắn chính là kẻ đã gây ra vụ án liên hoàn cưỡng gian này! Chúng ta lúc nào thì động thủ bắt hắn?"

Trương Văn Trọng cũng chỉ dùng âm thanh cực kỳ yếu ớt, trả lời: "Đừng gấp, hắn vừa mới hiện thân, tính cảnh giác còn phi thường cao.

Nếu hiện tại chúng ta động thủ, chỉ sợ không bắt được hắn.

Theo khí tức của hắn, hẳn là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.

Nếu lần này để hắn chạy thoát, sau này muốn bắt hắn hiện thân, cũng sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa."
"Vậy cần chờ tới khi nào?"
"Đợi đến khi hắn buông lỏng cảnh giác mới thôi."
Ngay khi Trương Văn Trọng và tam túc ô dùng âm thanh chỉ bọn họ nghe thấy nói chuyện, hái hoa dâm tăng đã giả bộ nghiêm trang, chắp tay chữ thập, niệm một tràng phật hiệu, sau đó mới nói với Tô Hiểu Mai: "Nữ thí chủ, cô cùng ta có duyên, để ta độ hóa cô thể nghiệm tư vị tuyệt vời của thế giới cực lạc, xin mời theo ta." Dứt lời, hắn lại niệm một tràng phật hiệu, sau đó giơ tay phải lên, vẫy tay với Tô Hiểu Mai.
Dù tên dâm tăng không hát nữa, nhưng tiếng phật ca phạn ngữ vẫn vang vọng trong màn đêm.

Dưới tác dụng của phật ca, thanh âm hắn nói chuyện có một ma lực kỳ lạ, có thể làm người ta không tự chủ tin lời hắn, thậm chí vì vậy mà tin tưởng hắn.
Cho dù Tô Hiểu Mai đã có cảnh giác với hắn, nhưng bất tri bất giác, đã bị loại thanh âm ẩn chứa ma lực này mê hoặc.

Trong lúc tinh thần hoảng hốt, cô cư nhiên cho rằng khuôn mặt thanh tú của tên dâm tăng này là đáng tín nhiệm nhất trên thế giới.
Tô Hiểu Mai thần tình hoảng hốt, nỉ non nói: "Có thể có duyên với thánh tăng, là phúc phận của ta, ta sẽ đi theo thánh tăng, chỉ hy vọng thánh tăng có thể độ ta đến thế giới cực lạc, để ta vĩnh hưởng an lạc." Vừa nói, cô vừa cất bước đi về phía tên dâm tăng.
Tam túc ô thấy thế kinh hãi, vội đưa mỏ kề sát tai Trương Văn Trọng khuyên nhủ: "Chủ nhân, Tô Hiểu Mai hình như bị tên dâm tăng mê hoặc tâm hồn rồi, chúng ta mau động thủ đi.

Nếu trì hoãn thêm chút nữa, Tô Hiểu Mai đi đến bên cạnh hắn rồi, đến lúc đó dù chúng ta có động thủ, cũng sẽ vì Tô Hiểu Mai ở trong tay hắn mà bó tay bó chân.


Nói không chừng còn để hắn có cơ hội đào tẩu."
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Đừng gấp, chờ chút nữa, chờ chút nữa."
Kỳ thực, Trương Văn Trọng còn lo lắng cho Tô Hiểu Mai hơn cả tam túc ô, nhưng vì tính cảnh giác của tên dâm tăng còn đó, vì không để cho hắn đào tẩu, cho nên Trương Văn Trọng chỉ có thể kiềm chế lo lắng trong lòng, tiếp tục chờ đợi.
Một bước...
Hai bước...
Ba bước...
Tô Hiểu Mai chậm rãi đi đến bên cạnh tên dâm tăng.
Cây dù vừa rồi cô còn cầm trong tay, giờ đã bị ném vào bụi cỏ gần đó, cô mặc cho mưa rơi ướt người, mặt lộ vẻ mỉm cười, đi về phía tên dâm tăng.
Nhìn Tô Hiểu Mai ngày càng đi đến gần mình, khóe miệng tên dâm tăng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: "Thiệt Xán Liên Hoa quả nhiên có thể mê hoặc tâm trí con người, cô nàng này dù có một khỏa thất khiếu linh lung tâm, cũng không chống đối được sự mê hoặc.

Đến đây đi cô nàng có thất khiếu linh lung tâm, đi theo ta, ta sẽ cho cô dục tiên dục tử, cho ngươi cảm nhận tư vị tuyệt vời của thế giới cực lạc."
Tô Hiểu Mai bước tới bước thứ tư.
Lại một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, tiếng ầm vang vọng, nương theo đó là một đạo thiểm điện.

Nó không chỉ xóa tan màn đêm, đồng thời còn khiến Tô Hiểu Mai giật mình tỉnh lại, thoát khỏi mê hoặc của tên dâm tăng.
"A nha." Tiếng kêu sợ hãi vang lên, Tô Hiểu Mai không chỉ dừng chân, đồng thời còn theo tiềm thức lui nhanh lại phía sau.

Đồng thời cô cũng vội vàng thò tay vào túi áo, nắm chặt lấy lá bùa hộ mệnh.
Thấy cảnh này, khóe miệng tên dâm tăng đang tươi cười đắc ý nhất thời đọng lại.


Tô Hiểu Mai có thể thoát khỏi Thiệt Xán Liên Hoa đắc ý nhất của hắn, một lần nữa khôi phục thần trí.
Chuyện như vậy, không thể nghi ngờ là đang đánh vào mặt hắn.

Còn may xung quanh không có người quen, bằng không mặt mũi của hắn thực sự bị phá hủy rồi.
"Chạy cái gì mà chạy? Có thể được hòa thượng ta nhìn trúng, là phúc phận ngươi tu luyện mấy đời! Kêu la cái gì? Giữ lại chút tiếng nói, đợi khi giao hoan hãy kêu lên, có thể trợ hứng cho ta!" Tên dâm tăng cũng không vì tiếng hết chói tai chạy trốn của Tô Hiểu Mai mà luống cuống, mà nở nụ cười dâm dật.

Có lúc, mục tiêu ngoan ngoãn, không thể làm người khác hăng hái, mà loại hoảng sợ kháng cự này, càng có thể kích thích khoái cảm và thú tính của con người.

Giờ phút này tên dâm tăng đúng là như vậy.

Chỉ thấy hắn cười dâm đãng phất ống tay áo, tung người nhảy lên, lao về phía Tô Hiểu Mai.
Giờ khắc này, toàn bộ tâm tư của tên dâm tăng đều đặt trên người Tô Hiểu Mai, hoàn toàn quên đi bảo trì tính cảnh giác vốn có.
"Đến lúc động thủ rồi!" Thấy một màn này, Trương Văn Trọng đang nấp trong chỗ tối, trong mắt bỗng hiện lên một đạo tinh mang.

Hắn hai tay kết pháp quyết, trong miệng niệm chú ngữ cực nhanh.
Mưa to bàng bạc trong hàng cây nhất thời nổi lên một cỗ kình phong bạo lệ.

Làm kẻ khác kỳ quái chính là luồng kình phong này giống như có linh tính, vòng qua người Tô Hiểu Mai, vây lấy tên dâm tăng.
"Cơn gió này là chuyện gì?" Tên dâm tăng đang ở giữa không trung, vốn không chú ý đến cơn gió này, vì hắn xem ra, chuyện trọng yếu nhất trước mắt là bắt Tô Hiểu Mai.

Song hắn rất nhanh nhận ra, cỗ kình phong này không hề đơn giản.

Hắn muốn không để ý tới, căn bản là không có khả năng.
Luồng kình phong này, vô luận là lực lượng hay tốc độ, đều cường hãn ngoài dự đoán.


Trong nháy mắt hìa thành vô số phong nhận từ bốn phương tám hướng chém về phía tên dâm tăng.

Dù hắn là một tu chân giả Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng nếu thực không chú ý, cũng sẽ bị những luồng phong nhận vô hình này chém thành thịt vụn.
Đồng thời tên dâm tăng còn phát hiện đang đến không chỉ có phong nhận vô hình, mà còn rất nhiều đất đá đủ kích thước.

Những hòn đá này đều đột nhiên xuất hiện từ hai hàng cây, trong đó lớn nhất cao gấp đôi người, nặng đến cả tấn.

Dưới tác dụng của luồng gió, những hòn đá vô luận lớn nhỏ đều lao về phía tên dâm tăng.

Những hòn đá thể tích lớn, lực sát thương hẳn là không thể nghi ngờ, mà cả những viên sỏi nhỏ, uy lực cũng không kém những viên đạn là mấy.
Tên dâm tăng thoáng sửng sốt, sau đó hiểu ra: "Đáng chết, có kẻ thiết lập trận pháp ở đây, lại dùng nữ nhân có thất khiếu linh lung tâm dụ ta vào bẫy." Tên dâm tăng đoán không sai, Trương Văn Trọng sớm đã thiết lập Phong Thạch Đoạt Hồn trận ở đây.

Phong Thạch phiên đoạt được trong tay Bàng gia, được hắn đặt ngay trận nhãn, làm tăng uy lực trận pháp.

Trận pháp này khởi động, uy lực quả thực bất phàm.
Dưới thế công bất thình lình này, tên dâm tăng dù có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cũng không dám xem nhẹ, chỉ có thể tạm thời buông tha ý định bắt Tô Hiểu Mai, trước tiên phải đối phó với cục diện trước mắt đã.
"Đến tột cùng là vị đạo hữu nào đối nghịch với ta?" Hai mắt tên dâm tăng hiện lên một đạo lệ khí, quát lớn hỏi, đồng thời hắn rút kiện tăng bào trên người ném ra.
Hồng sắc quang mang từ tăng bào phóng ra chói mắt, hóa thành một cái chuông màu đỏ trong suốt, bao hắn vào trong.

Phong nhận và những hòn đá đập lên mặt chuông, liền bị vầng sáng cản lại.
Tăng bào này, cư nhiên cũng là một kiện pháp bảo!