Tiên Y

Chương 230: Sát Địch - Thu Hoạch





Mắt thấy phong nhận và phi thạch bay đến không thể công phá chiếc chuông do tăng bào biến thành, tên dâm tăng nhất thời có chút thất thố vì trở tay không kịp bình tĩnh lại.

Thậm chí còn hiện ra nụ cười: "Huyết luyện tăng bào của hòa thượng ta, dù sao cũng là nhị phẩm bảo khí loại phòng ngự, Phong Thạch Đoạt Hồn trận đạo hữu bày ra đây, lại chỉ là một nhân cấp nhất giai trận pháp.

Muốn mượn nó để phá huyết luyện tăng bào của ta, không khỏi có phần si tâm vọng tưởng đi."
Hái hoa dâm tăng mặc dù nhìn ra Trương Văn Trọng bố trí Phong Thạch Đoạt Hồn trận trong hàng cây, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được, Phong Thạch Đoạt Hồn trận này cũng không tầm thường, chính là dùng Phong Thạch Phiên làm trận nhãn.

Phong Thạch Đoạt Hồn trận này và Phong Thạch Phiên thuộc tính tương đồng, công hiệu cũng thương tự.

Nếu đơn độc sử dụng, đích xác không phá được phòng ngự của huyết luyện tăng bào, nhưng nếu để chúng phối hợp với nhau, uy lực gia tăng không nhỏ chút nào, mà là đề thăng cực lớn.
Hái hoa dâm tăng tự nhiên là không biết đến việc này, lúc này hắn còn cho rằng mình đã khám phá ra chi tiết của Trương Văn Trọng, đang khép đôi mắt bắn ra hung quang, thầm nhủ: "Nếu là Phong Thạch Đoạt Hồn trận, như vậy người bày trận hẳn là đệ tử của Kỳ Môn Độn Giáp tông.

Trong các môn phái tu chân hiện tại cũng chỉ có người của Kỳ Môn Độn Giáp tông mới giống như nhền nhện giăng lưới, thích bày ra trận pháp trước, mượn lực lượng của trận pháp đả thương người.

Càng huống chi người này vẫn ẩn trong chỗ tối không chịu lộ mặt, cũng giống hệt phong cách thích trốn tránh của Kỳ Môn Độn Giáp tông.

Phong Thạch Đoạt Hồn trận bất quá chỉ là trận pháp nhập môn của Kỳ Môn Độn Giáp tông, người này bày ra trận pháp này, có thể nói là tu vi không cao, phỏng chừng chưa đột phá Luyện Khí kỳ.

Người của Kỳ Môn Độn Giáp tông, nhất định không am hiểu cận chiến chém giết, huống chi lại còn là một thái điểu Luyện Khí kỳ? Hắn hiển nhiên là không tạo thành uy hiếp gì đối với ta.

Ở chỗ này dây dưa với hắn, lỡ khiến người có tu vi cao phát hiện, tốt nhất là nhanh chóng bắt xử nữ có thất khiế linh lung tâm rồi rời đi.

Đợi ngày sau tu vi của ta có thành tựu, sẽ đi tìm Kỳ Môn Độn Giáp tông đòi nợ cũng không muộn."
Sau khi hạ quyết định, hái hoa dâm tăng lại lao về phía Tô Hiểu Mai, nanh ác cười to nói: "Tiểu nữu a tiểu nữu, không ngờ ngươi lại là một con mồi.

Bất quá lần này ngươi cũng phải bồi cả mình vào đây.

Ha ha ha..." Tô Hiểu Mai vốn đã bị một màn ly kỳ trước mắt làm khiếp sợ đến trợn mắt há mồm, nhưng lúc này thấy tên dâm tăng lao đến, nhất thời hồi phục tinh thần, trong nháy mắt ngắn ngủi, cô không hề có biểu hiện thất kinh, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh, nhanh chóng theo lời Trương Văn Trọng dặn dò nắm lấy hộ thân phù trong tay trái, điều khiển theo lời Trương Văn Trọng hướng dẫn.
Một đạo quang mang bạch sắc nhất thời hiện ra từ hộ thân phù, thân ảnh Tô Hiểu Mai nhất thời vặn vẹo, ngay khi tay tên dâm tăng sắp chụp lấy vai cô, cô đã biến mất trong hư không, làm tên dâm tăng chụp trúng khoảng không.
Sau một giây đồng hồ, Tô Hiểu Mai lại hiện ra bên cạnh Trương Văn Trọng.

Tác dụng của lá hộ thân phù kia, chính là truyền tống cô đến cạnh hắn.
"Vừa rồi là thuấn...!Thuấn gian di động sao?" Tô Hiểu Mai trợn mắt há miệng, vẻ mặt ngơ ngạc.

Cô thế nào cũng chưa tin kinh nghiệm vừa rồi của mình, dù sao nó cũng quá huyền bí đi.

"Ta không phải là đang nằm mơ chứ? Hay là vì đêm qua ta thức đêm chơi game nên xuất hiện ảo giác?"
"Tiểu muội, em đứng ở chỗ này chớ lộn xộn." Trương Văn Trọng đầu tiên là dặn dò Tô Hiểu Mai, sau đó lại phân phó tam túc ô: "Ngươi ở lại chỗ này, bảo vệ tiểu muội!"
"Vâng!" Tam túc ô lúc này cũng không còn tiếp túc giả dạng một con quạ đen bình thương, sau khi trả lời một tiếng, lập tức hạ xuống đầu vai Tô Hiểu Mai.
Tay trái Trương Văn Trọng cầm khẩu Desert Eargle, tay phải giữ tam xích kiếm, rời khỏi chỗ ẩn thân, bước nhanh về phía tên dâm tăng.
"Thiên a! Ngươi...!Ngươi...!Chỉ là con quạ đen lại biết nói tiếng người?!" Tô Hiểu Mai vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm tam túc ô trên đầu vai mình, run giọng nói: "Ngươi là yêu quái?"

"Yêu quái cái đầu ngươi, ngươi mới là yêu quái.

Cả nhà ngươi đều là yêu quái!" Tam túc ô hận nhất là người khác nói nó là quạ đen hay yêu quái.

Hiện tại Tô Hiểu Mai lại nói ra cả hai, quả thực là làm nó tức đến mức lông xù hết lên.

Nếu như không phải vì Tô Hiểu Mai rất có khả năng trở thành đệ tử của Trương Văn Trọng, chỉ sợ nó đã sớm hung hăng mổ Tô Hiểu Mai rồi.

"Thành thực ở yên chỗ này chờ ta, đừng lộn xộn, cũng không làm loạn.

Bằng không ta mổ ngươi một cái, cho mặt ngươi có sẹo!"
Tô Hiểu Mai nhất thời hoảng sợ, vội ngậm miệng không nói nữa.

Trong lòng cô không ngừng phỏng đoán: "Đây không giống như đang nằm mơ, cũng không giống với ảo giác, ai có thể nói cho ta biết, đây...!Đây đến cùng là xảy ra chuyện gì a?"
Ngay lúc Trương Văn Trọng rời khỏi chỗ ẩn thân, tên dâm tăng cũng đã chú ý tới hắn, bất quá hắn cũng không vì vậy mà kinh hoảng, ngược lại còn cười lạnh, dùng giọng điệu châm chọc nói: "Nếu như ngươi vẫn trốn tránh như vậy, ta đúng là còn cần phí chút thời gian và tinh lực để tìm ngươi.
Nhưng hiện tại ngươi lại xuẩn ngốc chủ động hiện thân.

Cũng được, để ta giết chết ngươi trước, sau đó bắt xử nữ có thất khiếu linh lung tâm kia!" Hắn nhảy tới, nhanh chóng đánh về phía Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng thấy thế, bỗng giơ tay trái phanh, phanh hai tiếng bắn về phía tên dâm tăng.
Vốn thấy hình ảnh Trương Văn Trọng tay trái cầm súng, tay phải cầm kiếm, tên dâm tăng còn cảm thấy phi thường buồn cười, thậm chí còn không nhịn được cười lạnh châm chọc nói: "Thứ trong tay ngươi là gì vậy? Là súng lục sao? Ha ha, ngươi sẽ không thực sự cho rằng, khẩu súng nho nhỏ này có thể xúc phạm tới ta chứ? Thực ngu xuẩn." Song, tiếng cười của hắn vừa vang lên, lại bị ép dừng lại.

Bởi vì hắn khiếp sợ phát hiện ra, từ khẩu súng này bắn ra, cũng không phải đạn bình thường, mà là hai viên đạn lóe kim quang!
"Đạn còn có thể phát sáng sao?" Tên dâm tăng đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: "Khẩu súng này cũng không phải là thứ bình thường, mà là một kiện pháp bảo!"
Dù cõi lòng đầy khiếp sợ, nhưng tên dâm tăng vẫn không bối rối, thậm chí cũng không thèm tránh né hay chống đỡ.

Cứ như vậy đón đạn lao về phía Trương Văn Trọng.

Hắn vô cùng tin tưởng lực phòng ngự của huyết luyện tăng bào, đồng thời hắn cũng biết, Kỳ Môn Độn Giáp tông chỉ am hiểu trận pháp, không am hiểu luyện khí.

Pháp bảo trong tay tên thái điểu đệ tử của Kỳ Môn Độn Giáp tông này, chỉ có thể là một pháp khí thấp phẩm mà thôi.

Dù lực công kích có mạnh đến đâu cũng đừng mong phá được chiếc chuông do huyết luyện tăng bào tạo ra.
Dù nói tên dâm tăng cho rằng pháp bảo trong tay Trương Văn Trọng cấp bậc không cao, nhưng hắn vẫn mang tâm tư giết người đoạt bảo để di chuyển.

Dù sao những thứ như pháp bảo này thì chưa có ai ngại nhiều cả.

"Pháp bảo nằm trong tay ngươi không thể nghi ngờ là lãng phí bảo vật trời cho, hay là đem nó giao cho người có đức như hòa thượng ta, mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất của nó!"
Thấy tên dâm tăng không tránh không né mà đón đạn lao về phía mình, trên mặt Trương Văn Trọng nhất thời xuất hiện một nụ cười lạnh.
Trong hai tiếng đương, đương, hai viên đạn phát quang mãnh liệt đánh lên chiếc chuông bao quanh tên dâm tăng.

Đúng như dự đoán của tên dâm tăng, hai viên đạn này căn bản là không thể tạo thành tổn hại với chiếc chuông kia.

Song, ngay lúc hắn chuẩn bị cười to, tình hình lại đột nhiên biến đổi.
Nguyên bản những phi thạch và phong nhận từ bốn phương tám hướng mà đến, dùng phương thức không ngừng oanh kích bốn phía chiếc chuông, lúc này đã thay đổi phương thức tiến công.

Chúng không còn oanh kích bao trùm nữa, mà đổi lại thành công kích tập trung.

Chúng chỉ công kích hai điểm, chính là nơi hai viên đạn vừa bắn vào.
Tên dâm tăng hoảng sợ phát hiện, hai điểm đó cư nhiên xuất hiện những vết rạn nhỏ.

Hơn nữa theo phong nhận và phi thạch điên cuồng oanh kích, hai điểm này đang từ từ lớn lên rất nhanh.
"Đây...!Điều này sao có thể? Huyết luyện tăng bào của ta cũng là nhị phẩm bảo khí, như nào có thể bị công phá như vậy?" Tên dâm tăng hoảng sợ kinh hô.

Hắn mặc dù không muốn tin đây là sự thực, nhưng chuyện thực xảy ra trước mặt hắn, là hắn không thể không tin.
Mắt thấy vết nứt không ngừng lan ra, không bao lâu thì chiếc chuông này sẽ hoàn toàn vỡ vụn, tên dâm tăng trái lại lại bình tĩnh lại, thầm nghĩ: "Trận pháp này, khẳng định không phải là Phong Thạch Đoạt Hồn trận bình thường.

Kiện pháp bảo tên kia vừa sử dụng, cũng tuyệt đối không phải là pháp khí thấp phẩm.

Về phần tu vi của hắn...!Con mẹ nó khẳng định không phải thái điểu Luyện Khí kỳ! Con mẹ nó mình bị lừa rồi, tên này rõ ràng là ban trư ngật hổ!"
"Rút lui, ta phải rút lui ngay! Thế cục lúc này đã hoàn toàn bị hắn nắm giữ rồi, ta nhất định phải chạy thoát trước khi huyết luyện tăng bào vỡ vụn mới được.

Nếu không, mạng ta rất có thể phải bỏ lại chỗ này." Tên dâm tăng trước thế cục này đã trong nháy mắt đưa ra quyết định chính xác, hai chân điểm lên mặt đất, hai tay vung lên, cả người giống như một cánh chim lượn về phía sau.

Ở thời khắc sinh tử tồn vong này, tốc độ lui lại của hắn, so với tốc độ lao đến còn nhanh hơn vài phần.
"Muốn chạy? Dừng lại!" Trương Văn Trọng hao tâm tổn sức bày ra cái bẫy này để dụ hắn mắc câu, làm sao có thể để hắn chạy thoát đây? Tay phải hắn buông thõng, tam xích kiếm nhất thời rít lên, bắn về phía tên dâm tăng.
Dĩ khí ngự kiếm!
Nhìn thấy này một màn, tên dâm tăng thực sự rất muốn khóc.
Ngươi nha, rốt cuộc có phải là đệ tử của Kỳ Môn Độn Giáp tông không hả? Ngươi đàng hoàng tu luyện trận pháp không được sao? Còn phải chạy đi học dĩ khí ngự kiếm thuật của kiếm tu làm gì chứ? Ngươi làm như vậy, khác gì đi tranh chén cơm của kiếm tu hả? Ngươi làm cho kiếm tu chịu sao nổi, ngươi bảo ta chịu sao nổi đây chứ?
Tên dâm tăng rất rõ ràng, huyết luyện tăng bào đã sắp vỡ vụn, tuyệt đối không đỡ nổi một kiếm mang thế lôi đình như vậy.

Cho nên hắn bứt đứt chuỗi niệm châu một trăm lẻ tám viên, để những viên niệm châu màu đỏ sậm đó toàn bộ rơi xuống.
Khác với lẽ thường là, những viên niệm châu đó cũng không rơi trên mặt đất, mà theo một quy luật mơ hồ lơ lửng giữa không trung.
Xa xa nhìn lại, một trăm lẻ tám hạt châu lơ lửng giữa không trung, mơ hồ hợp thành một pho tượng có ba mặt bốn tay, mặt trợn trừng, răng cắn chặt, nộ ý phát ra, giống Minh Vương phẫn nộ không thể át!
Ngay lúc Minh Vương mới thành hình, phong nhận bạo lệ và phi thạch cường hoành cũng phá tan huyết luyện tăng bào, như mưa rào đổ xuống tên dâm tăng.
Hái hoa dâm tăng lại coi như không thấy những thứ đang bay đến, hai tay hắn hợp thành chữ thập, dùng tốc độ cực nhanh tụng niệm một đoạn phạn ngữ Minh Vương chú.

Trong tiếng chú ngữ, một trăm lẻ tám hạt niệm châu tạo thành hình Minh Vương thả ra từng dòng quang mang đỏ sậm.

Ngay sau đó, pho tượng Minh Vương vốn đang nhắm mắt, đột nhiên mở hai mắt ra, sau đó vung bốn cánh tay, nghênh đón phong nhận và phi thạch đang bay tới.

Những tiếng nổ mạnh liên tục vang lên không dứt.

Còn may đêm nay mưa to sấm chớp đầy trời, thanh thế lôi điện đã che giấu hoàn toàn những tiếng nổ mạnh này.

Bằng không những tiếng nổ này khẳng định sẽ gây chú ý, dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Dưới sự bảo vệ của Minh Vương, tên dâm tăng không tổn hao gì trước công kích của phong nhận và phi thạch.
Lúc này, tam xích kiếm đã đâm đến trước mặt Minh Vương.
Minh Vương nghiến răng, giơ bốn cánh tay nghênh đón tam xích kiếm đang đâm đến với thế như lôi đình.

Tên dâm tăng hiểu rõ ràng, sống chết chỉ trong khoảnh khắc này, nên hắn nghiến răng, dốc tu vi cả đời đánh cuộc, chỉ cần có thể phá được chuôi phi kiếm này, sau đó mau chóng rời khỏi.
Về phần báo thù?
Tục ngữ nói rất đúng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Hắn mặc dù là hòa thượng chứ không phải quân tử, nhưng vẫn có thể nhịn được.

Càng huống chi hắn hiện tại không chỉ có bí tịch tu luyện Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công, đồng thời còn chiếm được kiện bảo bối tốt trợ giúp đề thăng tu vi cực nhanh! Cho hắn thời gian, tu vi của hắn tất nhiên sẽ tiến triển cực nhanh.

Cho nên, chỉ cần hắn không chết ở chỗ này, chỉ cần hai ba mươi năm của công phu, tu vi của hắn sẽ có thể có chút thành tựu.

Đến lúc đó lại tìm người này báo thù rửa hận cũng không muộn!
Trên người Minh Vương tràn ra từng dòng quang mang màu đỏ sậm, trong nháy mắt biến lớn, giao nhau giữa không trung, hoá thành một nữ tử trần truồng vóc người nóng bỏng, dung mạo kiều diễm, chính là Minh Phi!
Minh Vương phẫn nộ nghiến răng, cũng Minh Phi trần truồng, xinh đẹp quyết rũ, một trái một phải giáp công tam xích kiếm.
Bởi vì duyên cớ lúc trước tên dâm tăng đã nhận địn Trương Văn Trọng là đệ tử của Kỳ Môn Độn Giáp tông.

Cho nên hắn nghĩ, Trương Văn Trọng dù có cơ duyên xảo hợp, học được dĩ khí ngự kiếm thuật, hẳn là tu luyện cũng không sâu, tất nhiên sẽ không đỡ được Minh Vương và Minh Phi giáp công.

Song, ngay lúc hắn chuẩn bị công kích tam xích kiếm xong, chuẩn bị đào tẩu, trên thân tam xích kiếm đột nhiên phát ra lam sắc quang mang, hướng về phía bầu trời đen kịt.
Trận mưa to, đột nhiên dừng lại.
"Hết mưa rồi?" Mặc dù tâm tình hết sức khẩn trương, nhưng tên dâm tăng đột nhiên có một tia dự cảm không tốt, điều này làm hắn không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm đen kịt trên đầu mình.
Không xem còn tốt, vừa nhìn lên tên dâm tăng không nhịn được thất thanh kinh hô: "Đây...!Đây là cái gì?!"
Thì ra, trận mưa vẫn chưa hề dừng lại, mà dưới tác dụng của lam sắc quang mang, bị dung hợp lại, hóa thành một con thủy long dự tợn, bay lượn trong bầu trời đêm đen kịt.

Tiếng sấm ầm ì kia thực giống như tiếng nộ hống của thủy long, làm cho tên dâm tăng cực kỳ hoảng sợ, mồ hôi lạnh nháy mắt tuôn ra khắp người.
"Đây...!Đây là Giao Long kiếm quyết của Khảm Thủy tông? Môn kiếm quyết này, chỉ có nhân tài đã lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể tu luyện.

Lẽ nào, hắn cũng không phải đệ tử của Kỳ Môn Độn Giáp tông, mà là đệ tử của Khảm Thủy tông? Nếu như hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý, như vậy tu vi của hắn chẳng phải đã ngoài Kết Đan Kỳ sao?"
Trương Văn Trọng đã từng là thần tiên, mặc dù thân thể hắn và tu vi không còn, nhưng cảm ngộ lý giải của hắn về đại đạo cũng như kiếm ý vẫn còn hoàn hảo.

Hơn nữa lúc này kiếm ý hắn phát ra, cũng không phải kiếm ý bình thường mà tu chân giả lĩnh ngộ, mà là kiếm ý của một tiên nhân Thần Tiên đỉnh kỳ lĩnh ngộ.
Kiếm ý như vậy, đối với tên dâm tăng mà nói, giống như Ngũ Nhạc áp đỉnh, đè nát tia hi vọng cuối cùng trong lòng hắn.
Cảm thụ được kiếm ý kinh khủng đang bay về phía mình, mắt thấy thủy long dữ tợn đang lao tới, vẻ mặt tên dâm tăng chỉ còn lại nét tuyệt vọng.

Hắn há to miệng, hét lên tiếng hét cuối cùng trong đời: "Xong rồi, lần này thực là xong rồi."
Thủy long dữ tợn trong nháy mắt đã nuốt chửng Minh Vương và Minh Phi, sau đso lại nuốt luôn tên dâm tăng vào trong miệng.
"Oanh..."
Thủy long trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành vô số giọt nước, bắn về bốn phương tám hướng.
Tên dâm tăng bị thủy long cắn nuốt, lúc này đang nằm trên mặt đất, đã không còn hô hấp.

Mặc dù về ngoài không hề có vết thương, nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị kiếm ý và nước mưa cắt nát.
Sau khi xác định tên dâm tăng đã mất mạng, Trương Văn Trọng không khỏi thở dài một hơi.

Tru sát tên dâm tăng, thoạt nhìn hết sức thuận lợi, nhưng cũng tồn tại phiêu lưu cực lớn.
Dùng mồi dụ dỗ tên dâm tăng, bố trí Phong Thạch Đoạt Hồn trận, kích phá huyết luyện tăng bào, mượn cơn mưa thi triểu Giao Long kiếm quyết giết tên dâm tăng.
Mỗi bước này nhìn thì đơn giản, nhưng lại đều cực kỳ nguy hiểm.

Nếu trong đó có xuất hiện chỗ rẽ, có dù là chút sai lầm nho nhỏ, cũng có thể làm tình thế phát triển theo hướng khác.
Trương Văn Trọng đi tới bên thi thể tên dâm tăng.
Một thứ lộ ra trong ngực hắn, khiến Trương Văn Trọng chú ý.

Hắn cúi xuống, lấy ra khỏi người tên dâm tăng.
Một vật bọc trong túi plastic, trên đó còn có một ít phạn văn viết bằng chu sa.
Trương Văn Trọng mở ra, quan sát vật bên trong.
Trong đó, ngoại trừ một cuốn bí tịch da dê mỏng, còn có một pho tượng hoan hỉ phật dùng vàng ròng tạo thành, to cỡ một nắm tay.

Pho tượng này, nhìn qua giống hệt Minh Vương và Minh Phi vừa được tên dâm tăng triệu hồi khi nãy.
Lật xem cuốn bí tịch da dê, Trương Văn Trọng không khỏi kinh ngạc: "Cư nhiên là Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công?! Đây chính là bí mật bất truyền của Mật Tông Hoan Hỉ Thiện.

Tên dâm tăng này chẳng lẽ là Mật Tông đệ tử? Không phải chứ, cho dù hắn có là Mật Tông đệ tử, lấy tư chất và phẩm cách của hắn, cũng không được học Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công, đừng nói tới có thể mang bí tịch tu luyện Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công theo người."
Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công là một loại song tu công pháp của Mật Tông, bản ý là để chọn nam nữ đạo lữ có thể tu luyện loại công pháp này, tinh tiến tu vi bản thân.

Công pháp này đòi hỏi phẩm cách người tu luyện vô cùng cao, bởi vì nếu phẩm cách không tốt, rất có khả năng sẽ như tên dâm tăng, vì muốn đề thăng tu vi bản thân, mà đi khắp nơi ngắt âm tinh của người khác.
Theo Trương Văn Trọng biết, Mật Tông Hoan Hỉ Thiện thu đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, người có thể học được Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công, lại càng ít đến thảm thương.

Lấy tư chất và phẩm cách của tên dâm tăng này, hiển nhiên là không có tư cách học tập.

Mười phần đến chín là bản bí tịch này do hắn trộm ra!
Kiếp trước Trương Văn Trọng, mặc dù kiến thức uyên thâm, các loại bí tịch, công pháp tu luyện cũng xem rất nhiều, thế nhưng môn Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công này, vẫn chỉ được nghe mà chưa từng được nhìn thấy.

Nhân cơ hội này, hắn lật nhanh xem qua bản bí tịch.
"Di!" Vừa nhìn xuống, Trương Văn Trọng không khỏi cau mày, kinh ngạc lẩm bẩm: "Thực sự là không ngờ, Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công cư nhiên thần kỳ đến thế.

Trong đạo lữ song tu, chỉ cần một người có tư chất tu chân, người kia dù không có tư chất, cũng có thể mượn công pháp này bước vào lĩnh vực tu chân, đạt được cộng chứng đại đạo."
Khép lại bí tịch da dê, trước mắt Trương Văn Trọng không khỏi hiện ra thân ảnh của Vưu Giai, Lâm Tử Mạn và Đàm Thanh.
Dù Trương Văn Trọng là một tên đầu gỗ không hiểu nhiều về phụ nữ, nhưng cũng nhìn ra tình ý thắm thiết của ba người này đối với hắn.

Trước đó sở dĩ hắn lựa chọn giả ngu, là vì ba cô gái này cũng không có tư chất tu chân.
Dưới triều Đường, hắn cũng từng có một thê tử ôn nhu động lòng người.

Sau khi hắn bước trên con đường tu chân, thê tử hắn vì không có tư chất tu chân, cho nên cũng không thể theo hắn cùng nhau tu chân.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử từ từ già yếu rồi chết đi.
Nỗi thống khổ này, khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được!
Trương Văn Trọng không muốn một lần nữa trải qua sự thống khổ đó, nên hắn đành giả câm giả điếc trước nhu tình mật ý của ba cô gái.
Nhưng hiện tại, có được Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công, mọi việc đã chuyển biến theo hướng khác.
Sau khi không chút do dự thu lấy cuốn bí tịch da dê, Trương Văn Trọng mới nhìn về phía tượng Hoan Hỉ Phật bằng vàng ròng to cỡ nắm tay.

Lúc này hắn cũng phát hiện, bức tượng này không hề đơn giản.