Tim Lục Thần Phong thoáng chốc đập loạn nhịp, không ngờ rằng sinh nhật của Lâm Triều Sinh là ngày hai người gặp gỡ.
Anh đắn đo chọn lựa từ ngữ trong lòng nửa buổi trời, không kịp trả lời. Lâm Triều Sinh nghiêng đầu nhìn anh: “Bất ngờ lắm à?”
“Tôi đang nghĩ.” Giọng Lục Thần Phong khàn khàn, “Có nên chúc một câu “Sinh nhật vui vẻ” hay không.”
Chưa kịp đợi người nọ trả lời, anh tiếp tục hỏi: “Đó là sinh nhật thứ bao nhiêu của cậu?”
Lâm Triều Sinh trả lời: “Năm nay tôi hai mươi chín.”
Hai người chênh nhau ba tuổi, giống như Lục Thần Phong đã lường trước theo cử chỉ và khí chất của Lâm Triều Sinh, trưởng thành hơn nhiều so với tuổi.
Dòng suy nghĩ trở về với món quà trong tay, Lục Thần Phong suy đoán vài thứ trong đầu, nhưng chúng cũng không cách nào làm anh xúc động cho bằng khi món quà hiện ra trước mắt.
Một cặp khuy măng sét* màu bạc hình bông tuyết.
(*) Khuy măng sét: Một phụ kiện thời trang, chúng được dùng để cố định 2 bên cổ tay áo lại với nhau và được sử dụng trong những dịp mang yếu tố trang trọng, lịch sự.
Chiếc áo sơ mi hôm nay anh mặc là món quà cuối cùng cha tặng anh, mấy hôm trước bất cẩn làm mất khuy măng sét bên tay trái. Lục Thần Phong nhớ sau lần ấy, anh vẫn luôn xắn tay áo đến khuỷu tay, chưa từng thả xuống. Còn Lâm Triều Sinh đã phát hiện thế nào, có lẽ em ấy đã cần một khoảng thời gian tỉ mẩn quan sát rất dài.
Gắng sức kiềm chế cơn sóng dữ dội ào đến nơi lồng ngực, Lục Thần Phong mở tay áo ra, vuốt lại phẳng phiu, lấy một chiếc khuy ướm lên: “Rất vừa vặn.”
“Thật ư?” Lâm Triều Sinh khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Tôi cứ lo không biết có cần để thợ sửa lần nữa không.”
Lục Thần Phong vuốt ve các cạnh của khuy măng sét, bề mặt gồ lên chạm khắc bằng vài hoa văn tre trúc đơn giản. Anh lấy lại bình tĩnh, một lúc lâu sau mới nói: “Có lòng, cảm ơn cậu.”
Lâm Triều Sinh nghe rồi xua xua tay, chuyện mình cần làm đều làm cả rồi, tâm nguyện đã được thực hiện, không định ở lại lâu làm phiền Lục Thần Phong nghỉ ngơi. Đang chuẩn bị rời đi, y đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, vội hỏi: “Anh Lục có rành việc may vá lắm không?”
Đương nhiên, rất thành thạo. Khách hàng thường yêu cầu phòng làm việc sử dụng các loại vải cao cấp như một phần của trang sức thiết kế, khuy áo là một trong số đó. Lục Thần Phong lại đáp: “Không rành lắm.”
Lâm Triều Sinh nói: “Có yên tâm giao cho tôi không?”
Lục Thần Phong vừa trả lời vừa đứng lên: “Để tôi đi thay cái áo.”
Anh vuốt áo thể thao cho thẳng thớm rồi ra khỏi phòng vệ sinh, Lâm Triều Sinh lấy hộp kim chỉ từ ngăn kéo ra, kiên nhẫn ngồi trên sofa chờ đợi. Y cầm áo của Lục Thần Phong, chiếc sơ mi vẫn còn mang hơi ấm cơ thể anh, Lâm Triều Sinh thoáng siết tay, lặng lẽ in thật kỹ nhiệt độ này vào lòng. Một lúc sau, y xỏ chỉ vào lỗ kim, cố định khuy măng sét lại rồi bắt đầu khâu vào.
Lục Thần Phong ngồi đối diện y, lưng tựa lên sofa không quấy nhiễu làm phiền. Trong mắt anh vẫn luôn là tư thế ngồi ngay ngắn của Lâm Triều Sinh, đôi mi thoáng rủ xuống nghiêm túc làm việc.
Y hệt tựa nhân vật trong một bức họa, an tĩnh trang nhã, ánh sáng bao trùm ôm lấy từng đường nét cơ thể, không cách nào dời nổi mắt.
Lâm Triều Sinh ở rất xa chốn nhân gian khói lửa này.
Lục Thần Phong đăm đăm nhìn người trước mắt. Chỉ là ngắm nhìn như thế, mà mây mù trong lòng được xua tan, cả không gian thoáng đãng sáng bừng lên. Anh gắng giữ mình suy nghĩ thật tỉnh táo, động cơ ở lại đây của anh hoàn toàn không trong sáng. Không sai, anh muốn tiếp cận Lâm Triều Sinh, với khát vọng cực độ, và không phải bằng thân phận của một người bạn.
Có thể y không có chủ ý gì, nhưng mọi hành động của Lâm Triều Sinh khiến Lục Thần Phong không giữ nổi bình tĩnh và lý trí để duy trì khoảng cách an toàn.
“Anh thở dài chuyện gì vậy?” Lâm Triều Sinh hỏi.
Một tiếng thở dài rất khó nhận ra, ngay cả Lục Thần Phong cũng không có cảm giác rõ ràng. Hai con người này, một người thì để mặc người kia chiếm trọn trái tim mình, người còn lại lặng lẽ bắt lấy cảm xúc đối phương bằng thính giác.
Chần chừ vài phút, thấy Lâm Triều Sinh vẫn không cắt chỉ đi, Lục Thần Phong phát hiện y nhìn chiếc khuy măng sét cũ trên tay mình rầu rĩ, không nỡ tháo ra, nhưng nếu để lại sẽ bị lệch với chiếc mới.
Vì vậy chiếc áo sơ mi này trở về trong tay Lục Thần Phong, anh cũng rất đau lòng, chạm tay vào đường kim mũi chỉ, đoạn lấy chiếc khuy cũ xuống, thay chiếc Lâm Triều Sinh mới đưa vào rồi đưa cho y: “Cậu thử xem nút buộc đã chắc chưa.”
Lâm Triều Sinh mím môi cười, sáng tỏ vạch trần anh: “Chẳng phải anh không rành may vá à?”
Lục Thần Phong: “…” Gay thật, đoảng một tí là lộ tẩy ngay.
Vuốt áo lại cho phẳng phiu, Lâm Triều Sinh rất hài lòng với cặp khuy măng sét mới, y nhẹ giọng hỏi: “Đã đến giờ nghỉ ngơi rồi, anh không mặc nữa nhỉ?”
Lục Thần Phong “ừ” một tiếng, nhìn chăm chú chiếc sơ mi được Lâm Triều Sinh gấp lại gọn ghẽ.
Thu dọn vài thứ trên bàn xong, Lâm Triều Sinh để lại một câu “Nghỉ ngơi sớm nhé” rồi quay người ra cửa. Đang chuẩn bị bước đến hành lang, sau lưng bất chợt vang lên giọng nói trầm thấp của Lục Thần Phong: “Lâm Triều Sinh.”
Lâm Triều Sinh dừng bước, thoáng khựng lại. Đây là lần đầu tiên Lục Thần Phong không gọi y là “ông chủ Lâm”, y hướng mặt vào phòng, giữa người trưởng thành thường ngầm hiểu với nhau khi xưng hô được thay đổi.
Lục Thần Phong lặp lại một lần nữa: “Cảm ơn cậu, ngủ ngon.”
Giữa tháng tư, những áng mây bao trùm lấy Nhĩ Hải mỏng manh thưa thớt dần, ánh sáng chiếu lan ra ẩn hiện khung cảnh dãy Thương Sơn hùng vĩ tráng lệ. Lục Thần Phong vẫn ngồi ngoài sảnh đọc sách như thường ngày, vừa suy nghĩ về bản thiết kế, vừa lẳng lặng chờ Lâm Triều Sinh rỗi rãi thong thả, mời y đi dạo với mình ở nơi xa một chút.
Trước quầy náo nhiệt không ngớt người qua kẻ lại, có người vào ở, cũng có người trả phòng rời đi. Lục Thần Phong vẫn luôn trộm ngắm dáng vẻ Lâm Triều Sinh giản dị mà nổi bật, một lát sau lại bị hai cô gái trả phòng đang chuẩn bị rời đi hấp dẫn ánh mắt.
Một cô rút quyển lưu bút trên kệ sách ra, viết lên vài chữ. Cô gái còn lại chụp ảnh trang bìa lại, rồi hai cô chụm đầu vào nhau, che miệng cười khúc khích.
Giản Y gọi to “Khách phòng 203”, hai cô gấp sổ lại, kéo vali hành lý đến giải quyết thủ tục trả phòng. Đợi các cô đi rồi, Lục Thần Phong lấy quyển lưu bút xuống, nhâm nhi một ngụm trà quýt Lâm Triều Sinh pha, cúi đầu lật mở.
Chữ viết tay nguệch ngoạc của các vị khách nối tiếp nhau, anh lại chỉ nhìn mấy dòng trả lời của Lâm Triều Sinh. Cả buổi sáng tỉ mỉ xem từng trang một, cuối cùng cũng lật đến lời hai cô gái ban sáng để lại, khóe môi không khỏi nhếch lên.
– Không ngờ ông chủ Lâm thích người hơn tuổi mình đó. Vậy tôi cũng chỉ đành lặng yên chúc phúc mà thôi, đột nhiên nghẹn ngào.jpg
– Homestay Giai Tịch là một nơi ấm áp, nhất định chúng tôi sẽ còn trở lại.
Phía sau còn vài tờ giấy trắng, Lục Thần Phong lật đến trang cuối cùng, tự hỏi hai cô gái vừa nãy chụp cái gì.
Mã QR đột ngột đập vào mắt, Lục Thần Phong đơ ra nhìn nó trong chốc lát, nghi hoặc mở Wechat trên điện thoại ra quét, đợi trang web xuất hiện.
“Tinh”, một trang công khai lạ lẫm hiện lên. Lục Thần Phong lướt xem thông tin ở đầu trang, bài được đăng bằng tài khoản cá nhân, gắn địa điểm là thành phố Đại Lý, ảnh đại diện là một cánh cửa gỗ đóng chặt, bên cạnh là mấy cây hoa hướng dương rực rỡ. Anh đoán, đây hẳn là một tác phẩm của Lâm Triều Sinh.
Tên của trang công khai là: Khu vườn chúng ta chưa ghé thăm.
Lục Thần Phong lướt xuống, xem tiêu đề của vài bài viết trên trang. Nếu như cuốn sổ kia là cánh cửa mở ra thế giới của Lâm Triều Sinh, vậy tài khoản này chính là con đường được phơi bày dưới chân kia.
Một vài ghi chép tản mạn về những ngày sống của một con người, mỗi bài viết cũng như mỗi bức ảnh, nhặt nhạnh từng chút chắp vá thành cuộc sống tươi đẹp của Lâm Triều Sinh.
Giọng nói quen thuộc từ phía xa vang lên: “Lục Thần Phong.”
Lục Thần Phong nhất thời có cảm giác mình bị Lâm Triều Sinh bắt được, tay khẽ run lên, ngón tay vừa ấn xuống “Theo dõi”.
Anh cất điện thoại đi, bình tĩnh nhìn lại theo tiếng gọi nọ, bên cạnh Lâm Triều Sinh là một cặp tình nhân trẻ trung đáng yêu, vai đeo balo, trên cổ là máy chụp hình, thoáng nhìn đã biết là khách vừa vào homestay.
Lâm Triều Sinh đến cạnh Lục Thần Phong, hỏi: “Họ muốn ghép xe với người khác để đến thành cổ Đại Lý, bây giờ tôi không bận gì, anh muốn đi cùng không?”