Xe chạy đều đặn trên con đường men theo bờ hồ, ống kính máy chụp của cậu trai nọ chưa từng rời khỏi cửa sổ, dùng nó thưởng thức quang cảnh bên ngoài và thì thầm to nhỏ với bạn gái mình về những tấm ảnh chụp.
“Mọi nơi trên mảnh đất Đại Lý này đều đầy ắp chất thơ.” Gần đến nơi, cậu trai tắt máy ảnh đi, quay xuống nhìn Lâm Triều Sinh ngồi phía sau, “Ông chủ Lâm giới thiệu cho chúng tôi vài nơi chụp ảnh được không?”
Lâm Triều Sinh đáp: “Gợi ý cá nhân thôi nhé, ban ngày thì khu của người dân ở đây là lựa chọn hàng đầu, ban tối thì khu dành cho du khách nước ngoài. Nếu cậu ví von Đại Lý với chữ “thơ”, vậy những cửa hàng nhộn nhịp tấp nập và lâu năm, những con đường và khu dân cư kiểu cũ đều mang những trải nghiệm nghệ thuật khác biệt.”
Xe dừng ở lối vào chính của thành cổ, Lâm Triều Sinh trả tiền xe rồi xuống xe. Cậu trai nọ cầm điện thoại muốn chuyển tiền cho y, lại thấy y xua tay: “Đi chơi trước đã, ngày mai thanh toán chung với tiền phòng. Chín giờ tối chúng ta sẽ tập hợp ở đây.”
Hai người trẻ tuổi phấn khởi biến mất trong dòng du khách chật như nêm. Lâm Triều Sinh nghiêng đầu hỏi Lục Thần Phong: “Anh có kế hoạch gì? Có muốn đến chỗ nào không?”
“Không, cũng không có kế hoạch gì.” Lục Thần Phong đáp, “Tôi đi theo cậu là được.”
Bước vào lòng thành cổ, Lục Thần Phong quét mắt nhìn xung quanh, bốn phía đều có đường, cảnh vật mỗi con đường lại khác nhau. Anh không biết Lâm Triều Sinh sẽ đưa mình đi đâu, cứ đi theo y như thế, thậm chí còn không quan tâm điểm đến. Anh chỉ muốn cùng Lâm Triều Sinh băng qua khắp những con phố sầm uất náo nhiệt này, bước chân nhẹ tênh, lòng không mang chút nghĩ suy.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, tiếng cười nói sau lưng tan đi như thủy triều rút. Ở đây ít khách du lịch, những cửa hàng biến thành dãy quầy bán ven đường đơn sơ, có mấy hàng chảo rán đậu hũ, có sạp bán trái cây theo mùa.
Lâm Triều Sinh ngồi xổm trước một sạp, cẩn thận lựa từng trái tỳ bà[1] chất trong sọt. Chiếc áo len hơi rộng ôm lấy phần lưng, để lộ dáng người mảnh mai, thoạt trông gầy gò yếu ớt, nhưng phần cánh tay để ngoài lại mang cảm giác mạnh mẽ không thể xem nhẹ.
[1]
Lựa xong vài quả tỳ bà, Lâm Triều Sinh nhờ chủ sạp ép nước, không quên quay sang nói với Lục Thần Phong: “Anh yên tâm, máy móc ở đây rất sạch sẽ.”
“Rất sạch sẽ, cậu du khách.” Cụ bà người Bạch[2] nở nụ cười hồn hậu, lặp lại với chất giọng địa phương đặc sệt.
[2]
Lâm Triều Sinh thẳng lưng muốn đứng lên, mi tâm chợt cau chặt. Y cúi đầu nheo mắt nhìn xuống ngực mình, miễn cưỡng vẫy vẫy tay với Lục Thần Phong: “Lục Thần Phong, anh tới đây một chút.”
Lục Thần Phong theo tiếng gọi đi tới cạnh y, một người nhìn xuống, một người ngẩng đầu. Tay Lâm Triều Sinh đặt trên đầu gối, gương mặt toát lên vẻ khổ sở: “Phiền anh đỡ tôi dậy.”
Lục Thần Phong lập tức đưa tay ra, Lâm Triều Sinh đặt lòng bàn tay mình lên đầu ngón tay anh, nhưng vừa chạm vào đã rời đi, rồi dịch lên siết lấy cổ tay anh, mượn lực chậm rãi đứng dậy, sau đó thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng.
Vì ở rất gần nhau, Lục Thần Phong đã quan sát kỹ. Vẻ mặt Lâm Triều Sinh lẫn với nỗi đau đớn rất khó nhận ra, sau đó trở về bình thường cùng nhịp hô hấp đều đặn.
Lâm Triều Sinh cầm lấy ly giấy bà cụ đưa, nói cảm ơn rồi đưa cho Lục Thần Phong một ly: “Không sao, anh đừng lo lắng.”
Ở phía cuối con hẻm nhỏ hẹp là mấy chiếc ô giấy dầu treo ngược trên cao. Ánh mặt trời xuyên qua mặt ô rơi xuống ngõ hẻm, hắt vào quần áo cả hai những mảng sáng tươi màu rực rỡ.
Trời sáng, mây yên ả. Lục Thần Phong uống nửa ly nước tỳ bà nhuận phổi mát ngọt, có một chuyện anh đã muốn hỏi Lâm Triều Sinh từ lâu: “Phong cảnh ở Oạt Sắc và Hỉ Châu cũng không tồi, cũng nhờ thành cổ mà có tiếng, thu nhập cũng nhiều hơn. Sao cậu lại chọn mở homestay ở Song Lang?”
Lâm Triều Sinh hé môi khỏi miệng ly, thoáng mím lại rồi trả lời: “Hai năm trước tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh quanh hồ Nhĩ Hải để sống, tình cờ gặp thấy Giai Tịch được sang nhượng, thế là mua lại từ ông chủ Nhâm.”
Y nhìn về phía Lục Thần Phong: “Giai Tịch vốn tên là Lời Cố Nhân.”
Lục Thần Phong nhớ Giản Y từng nói, trước đây Lâm Triều Sinh ở Côn Minh, anh đáp: “Nếu nhìn theo hướng này, Đại Lý hấp dẫn cậu hơn Côn Minh.”
“Tĩnh lặng, dưỡng sinh, nhịp sống chậm rãi.” Lâm Triều Sinh cười cười, “Thích hợp với tôi hơn.”
“Nhưng mà, quyết định mua lại Giai Tịch đến từ một nguyên nhân quan trọng hơn.” Lâm Triều Sinh đung đưa ly giấy, nói tiếp, “Nó có một ý nghĩa rất khác biệt đối với tôi.”
Lục Thần Phong đầy tò mò, vội hỏi: “Là gì vậy?”
Lâm Triều Sinh đột nhiên ngước mắt nhìn bầu trời, ánh mắt thăm thẳm sâu xa như đang nhìn ai đó: “Cha mẹ tôi gặp nhau ở nơi này.”
Lục Thần Phong nghe xong, thoáng sững sờ, sau đó gật gù liên tục, nguyên nhân này quả là rất đẹp đẽ. Chỉ là anh không ngờ đến, Lâm Triều Sinh còn nói thêm một câu: “Chúng ta cũng vậy.”
Có thứ gì đó ấm nóng, kêu gào giãy giụa muốn tràn khỏi cõi lòng. Lục Thần Phong uống cạn nước tỳ bà trong ly giấy, cảm giác trên cổ tay vốn đã biến mất, giờ khắc bất chợt trở nên bỏng rát nóng cháy.
Theo lời đề nghị của Lâm Triều Sinh, hai người vừa đi vừa nghỉ, ăn gần như hết các món đặc sản khắp Đại Lý. Trời tối, khu người nước ngoài sôi động náo nhiệt, các quán bar bắt đầu mở cửa, tiếng nhạc lan ra tận rìa đường.
Lâm Triều Sinh thả chậm bước chân, đề nghị: “Anh muốn đi uống chứ?”
Lục Thần Phong cũng có ý định này, nhưng lại hỏi: “Tửu lượng của cậu ổn không?”
“Không quá tốt, cho nên chỉ có thể uống rượu trái cây có độ cồn thấp.” Lâm Triều Sinh vừa nói vừa nhìn mấy quán xung quanh, “Rượu mận khắc[3] Đại Lý rất nổi tiếng, hương vị thanh dịu. Nếu đã đến đây rồi, tôi mời anh nếm thử.”
[3]
Lục Thần Phong khách sáo nói: “Để tôi mời cậu.”
Quán rượu hai người chọn tên là “Cô nàng nhà kính trồng hoa”, không gian không quá lớn, chỉ có một tầng. Trên sân khấu hình vòng cung là một cô gái nước da màu lúa mạch, thắt bím tóc mặc đồ cao bồi, đang đàn hát một bài dân ca êm đềm.
Ánh đèn mờ ảo tăm tối trong quán tương phản rõ rệt với ánh sáng đủ màu rực rỡ ngoài kia. Càng vào sâu trong, mùi các loại rượu hỗn tạp trộn vào nhau càng rõ rệt, như dần lên men trong bầu không khí mơ màng, tạo nên cảm giác ái muội sâu xa.
Lâm Triều Sinh gọi hai loại rượu, mận khắc và Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Viên đá đập vào thành ly thủy tinh, phát ra tiếng “keng” lanh lảnh. Y cụng ly tượng trưng với Lục Thần Phong xong, mong đợi hỏi: “Loại nào ngon hơn?”
Đặt ly xuống bàn, Lục Thần Phong nói: “Có lẽ tôi thích Phong Hoa Tuyết Nguyệt hơn.”
Giai điệu nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, Lâm Triều Sinh cầm lấy ly rượu, đôi gò má trơn bóng, giữa đôi mày là nét anh tuấn, sâu thẳm trong đôi ngươi như ẩn như hiện vạt sáng hình vòng cung, ngón tay nhịp nhịp đều đặn theo tiếng đàn ghi ta.
Y như đang nhìn về nơi nào đó, xuyên qua thời gian và không gian tìm kiếm con đường cho riêng mình, lại dường như chỉ đơn giản biếng nhác đắm chìm trong giai điệu êm ả, nỗ lực loại bỏ cảm giác tách biệt khỏi thế gian này.
Lời ca lặp đi lặp lại trên sân khấu, Lục Thần Phong cất tiếng: “Cậu cũng vậy đúng không?”
Lâm Triều Sinh mỉm cười: “Tôi sợ uống không hết rượu mận khắc.”
“Không đâu.” Lục Thần Phong rót đầy ly thứ ba, tự mình cụng vào thành ly của Lâm Triều Sinh, “Tửu lượng của tôi rất khá, một mình uống hết chỗ này cũng không thành vấn đề.”
“Hai loại trộn với nhau thì khó nói lắm, lỡ đâu?” Lưng dán sát vào ghế dựa, Lâm Triều Sinh trêu, “Nếu anh say thật, tôi không cõng anh về được đâu đó.”
“Tôi tự hào mình là một người thưởng rượu tốt đấy.” Lục Thần Phong nói, “Cho dù ở trạng thái hơi say rồi vẫn có thể giữ tỉnh táo như cũ, đi ngay hàng thẳng lối đàng hoàng.”
Có lẽ không khí trong quán rượu khiến Lâm Triều Sinh nhuốm chút ít khói lửa của cuộc sống này, Lục Thần Phong có thể cảm nhận được biến đổi của y —— Tay trái chống bên cằm, ngón trỏ vuốt ve miệng ly rất nhiều lần, thoạt trông mang vẻ biếng nhác hơn nhiều so với thường ngày.
Một bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên. Lục Thần Phong để ý trừ bàn họ, khắp xung quanh đều là những cặp tình nhân đi thành đôi.
Anh quay mặt lại, vừa lúc va phải ánh nhìn không rõ cảm xúc của Lâm Triều Sinh. Tim chợt đập loạn lên, anh nghe thấy người nọ khàn giọng hỏi: “Lục Thần Phong, sao anh không đến Đại Lý cùng bạn gái?”