Diệp Niệm Ninh giơ tay nhéo mặt Thời Yến An, buồn cười nói: "Tôi nghiêm túc đấy, cực kỳ nghiêm túc luôn. Hơn nữa cũng chỉ là ngủ chung một phòng thôi mà, có sao đâu chứ."
"Em thật sự nghĩ vậy sao?" Thời Yến An rũ mắt, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
"Đương nhiên. Được rồi, tôi về tắm rửa xíu đã, lát nữa gặp lại." Diệp Niệm Ninh nói xong thì tung tăng chạy về nhà mình tắm rửa.
Thời Yến An nhìn theo bóng dáng cậu, nở một nụ cười bất đắc dĩ, xem ra đêm này có người mất ngủ rồi.
Diệp Niệm Ninh rất nhanh đã tắm xong. Đến khi cậu quay trở lại nhà Thời Yến An, Thời Yến An đang pha nước mật ong.
"Cho em này."
Thời Yến An nghe tiếng mở cửa, cầm ly nước mật ong đi đến trước mặt Diệp Niệm Ninh đưa nó cho cậu.
Diệp Niệm Ninh nhận nước mật ong từ tay Thời Yến An, loáng cái đã uống hết, sau đó cầm ly đến bồn rửa chén rửa sạch sẽ.
Diệp Niệm Ninh nghiêm túc nhìn đôi tay vừa được lau khô, lại ngẩng đầu nhìn Thời Yến An.
Trong đôi mắt thâm thúy ấy tràn đầy nghiêm túc, dáng vẻ anh lau tay cho cậu cũng giống như dáng vẻ cậu thường lau cúp, thật cẩn thận, nâng niu như trân bảo.
"Sao thế, chỉ là lau tay thôi, sao trông em nghiêm túc vậy?"
Diệp Niệm Ninh rút tay mình ra, cầm khăn giấy lau qua loa một chút rồi vội vã chạy trốn.
Thời Yến An nhìn khăn giấy trong tay, khẽ cười một tiếng, ném khăn giấy vào thùng rác rồi tắt đèn phòng khách, đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Diệp Niệm Ninh đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, nhìn thấy anh bước vào thì vội vàng thả điện thoại, không chút khách khí nằm xuống, lại nói với anh: "Đừng lề mề nữa, đi ngủ nhanh lên."
"Tắt đèn đi." Diệp Niệm Ninh vừa dứt lời thì Thời Yến An đã tắt đèn, cậu cười khẽ, "Ngủ ngon, Yến An."
"Ngủ ngon."
Có thể do vừa uống rượu, Diệp Niệm Ninh mới nằm xuống chẳng mấy chốc đã ngủ.
Thời Yến An nghe tiếng hít thở của người bên cạnh, tâm tình anh mãi mà cũng không thể ổn định được. Bình thường toàn là anh chủ động trêu ghẹo Diệp Niệm ninh, trước đó anh vẫn luôn thầm nghĩ khi nào Diệp Niệm Ninh mới có thể ghẹo anh một lần.
Kết quả thì sao, Diệp Niệm Ninh không làm thì thôi, đã làm là chí mạng luôn, ghẹo hẳn lên đến trên giường.
Bên tai tựa như có hơi thở ấm áp nhè nhẹ lướt qua, Thời Yến An quay đầu, trông thấy gương mặt an tĩnh của Diệp Niệm Ninh đang say giấc.
Đối với Diệp Niệm Ninh mà nói, đêm nay là một đêm ngủ ngon. Còn đối với Thời Yến An, đêm nay là một đêm mà cả hạnh phúc và thống khổ cùng tồn tại.
*
Lúc Diệp Niệm Ninh thức giấc thì Thời Yến An đã làm xong bữa sáng, cậu mơ hồ chào Thời Yến An một tiếng rồi về nhà rửa mặt.
Lúc rửa mặt xong đang đang định ra ngoài, cậu lại nhớ đến Thẩm Ý Phong đang ngủ trong nhà mình.
Vì thế, cậu quay lại, đi vào phòng ngủ đẩy đẩy Thẩm Ý Phong đang ngủ ngon lành trên giường, "Thẩm Ý Phong, dậy ăn sáng."
Thẩm Ý Phong không có phản ứng, Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ ghé đến bên tai cậu ta, hét lên: "Dậy thôi!"
Nghe tiếng gọi, Thẩm Ý Phong lập tức bừng tỉnh. Cậu còn tưởng có chuyện gì, kết quả vừa mở mắt ra thì thấy Diệp Niệm Ninh đang đứng bên cạnh cười tủm tỉm.
Thẩm Ý Phong trợn mắt, cầm lấy chiếc gối trên đầu giường ném qua.
"Này, có biết phép tắc không thế? Tôi cho cậu ngủ trên giường của tôi, cậu còn trách tôi gọi cậu dậy à?"
Diệp Niệm Ninh giơ tay bắt lấy chiếc gối, đặt nó xuống giường xong thì lại xoay người đi ra phòng khách, lấy một bộ đồ vệ sinh dùng một lần từ trong tủ ra.
"Cầm lấy. Chuẩn bị xong thì qua nhà hàng xóm ăn sáng."
Diệp Niệm Ninh đưa đồ vệ sinh cho Thẩm Ý Phong.
Thẩm Ý Phong vừa ngáp vừa giơ tay lên nhận, vô tình hỏi: "Thế tối qua cậu ngủ ở đâu?"
Diệp Niệm Ninh bất chợt đỏ mặt, nhỏ giọng đáp lại: "Nhà hàng xóm."
"Hàng xóm?" Có lẽ do vừa với tỉnh giấc, phản ứng của Thẩm Ý Phong còn hơi chậm chạp. Cậu ta lẩm bẩm hai câu, sau đó mới ngẩng đầu hỏi, "Hôm qua cậu ngủ chung với Thời Yến An?"
Diệp Niệm Ninh gật đầu, "Cậu nhanh lên đi. Bữa sáng đã làm xong rồi."
Nói xong lời này, Diệp Niệm Ninh vội vã chạy mất, Thẩm Ý Phong nhìn theo bóng dáng của cậu, ngẩn ngơ thốt lên một câu: "Ơ đệt..."
"Cậu ấy dậy chưa?" Thời Yến An múc cho Diệp Niệm Ninh một chén cháo, dịu dàng hỏi.
Diệp Niệm Ninh cầm bánh bao lên cắn một miếng, "Dậy rồi. Xíu nữa qua giờ đó."
"Chào buổi sáng hai người! Tôi không quấy rầy hai người đấy chứ?"
Diệp Niệm Ninh vừa dứt lời, Thẩm Ý Phong đã cười ha ha bước vào.
"Nói linh tinh cái gì đấy? Ngồi xuống ăn nhanh lên." Diệp Niệm Ninh liếc mắt nhìn cậu ta.
Thẩm Ý Phong gật đầu, cố ý ngồi xuống ghế đối diện với Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An, vừa ăn cháo vừa quan sát hai người bọn họ.
Thời Yến An bị Thẩm Ý Phong nhìn đến không được tự nhiên, anh đành bất đắc dĩ cất tiếng hỏi: "Cậu sao thế? Sao cứ nhìn tôi như vậy?"
"Xin lỗi xin lỗi." Thẩm Ý Phong cười, đoạn lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao một vết dâu cũng không có thế nhỉ?"
Những lời này Thời Yến An không nghe được, nhưng Diệp Niệm Ninh lại ngoài ý muốn nghe thấy. Cậu ngẩng đầu đưa một cái bánh bao cho Thẩm Ý Phong, dưới bàn lại dùng chân giẫm một cái thật mạnh lên chân Thẩm Ý Phong.
"Ăn nhiều một chút, đừng có nói lung tung."
Thẩm Ý Phong bị một cước này của Diệp Niệm Ninh giẫm trúng, suýt chút nữa là nhịn không được mà kêu thành tiếng. Cậu nén đau mỉm cười, nhận chiếc bánh bao từ tay Diệp Niệm Ninh, nghiến răng nghiến lợi đáp lại: "Được thôi!"
Thời Yến An cứ cảm thấy hai người có cái gì đó quái quái, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Thẩm Ý Phong vì muốn kịp giờ bay nên đặt một chiếc taxi ra thẳng sân bay, còn Diệp Niệm Ninh thì được Thời Yến An đưa về nhà chú thím.
"Cảm ơn anh! Anh mau đến bệnh viện đi!" Diệp Niệm Ninh bước xuống xe, vẫy tay chào Thời Yến An.
Thời Yến An mím môi, trong lòng rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định hạ cửa sổ xe, nói với Diệp Niệm Ninh: "Cái hộp nhẫn mà hôm qua em bảo Kiều Dư Phồn mang đến cho anh của em ấy, nếu anh nhớ không nhầm thì đó chắc là chiếc nhẫn lúc anh của em cầu hôn Kiều Dư Phồn."
!!!
Diệp Niệm Ninh nghe được lời này sợ đến ngây người. Tuy rằng cậu cũng từng đoán cái nhẫn kia có phải là tín vật đính ước anh mình tặng cho Kiều Dư Phồn, nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ tới nó lại là nhẫn cầu hôn.
Hóa ra anh của cậu và Kiều Dư Phồn đã từng có lúc muốn bước vào hôn nhân.
"Nếu em về gặp anh em thì nhớ an ủi cậu ấy. Mối tình của cậu ấy và Kiều Dư Phồn khi ấy có thể nói là khắc sâu trong lòng, nếu không ai an ủi cậu ấy, anh sợ cậu ấy không bước ra nổi."
Thời Yến An nói xong dừng một chút, "Em vào đi, anh đi đây. Nếu em thấy khó xử lý quá thì gọi cho anh, anh có cách."
Diệp Niệm Ninh gật đầu, xoay người đi vào nhà.
"Thật là vừa si tình vừa cặn bã". Thời Yến An thấp giọng lẩm bẩm.
Diệp Niệm Ninh vừa vào đến cửa, Dương Thục Dĩnh và Diệp Hoài đã liên tục dùng ánh mắt ra hiệu với cậu. Cậu nghi hoặc chớp mắt, "Sao vậy ạ?"
"Con mau lên khuyên anh con đi, từ lúc vào phòng ngày hôm qua đến giờ nó không bước chân ra khỏi phòng chút nào, cơm cũng không ăn, chỉ ở lì trong phòng uống rượu hút thuốc. Giống như là bị đả kích lớn lắm.
Sáng nay Tử Khiêm cũng tới một lần, kết quả vừa mới vào phòng của Thanh Lâm chưa được mấy phút đã bị đuổi ra, lúc nó về thím còn thấy nó khóc."
Dương Thục Dĩnh nói xong, đoạn thở dài một hơi, nếu Thanh Lâm còn tiếp tục như vậy, có lẽ đến cả Tử Khiêm cũng sẽ bỏ anh mà đi.
Diệp Niệm Ninh hơi nhíu mày. Kỳ thật từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành an ủi anh mình, trước giờ vẫn luôn là anh ấy an ủi cậu.
Về việc phải an ủi anh như thế nào, cậu chưa từng nghĩ qua.
Vì từ sau khi ba mẹ qua đời, anh cậu đã nhanh chóng trở nên trưởng thành, cậu gặp bất kỳ vấn đề gì cũng đều nhờ anh ấy giúp cậu xử lý tốt.
Anh của cậu dường như đã trưởng thành trước cậu một bước, sau đó một mình lèo lái tương lai của cả cậu lẫn chính mình.