"Tích... Trong vòng 48 giờ, yêu cầu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngủ cùng một phòng với đối tượng mang năng lượng, cần phải ngủ cùng đối tượng mang năng lượng bốn giờ trở lên mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Hoàn thành sẽ nhận được giá trị năng lượng là 35."
88 không tiếp tục thảo luận chuyện kiếp trước cùng Diệp Niệm Ninh nữa, nó sợ nó sẽ không nhịn được mà kể hết ra nên đành phải cứng nhắc đổi đề tài.
Diệp Niệm Ninh nghe thấy nhiệm vụ được đưa ra thì sợ ngây người. Hai người họ còn chưa ở bên nhau đã phải ngủ chung rồi... Thế này không thích hợp chút nào!
Suy nghĩ một hồi, trong đầu cậu đột nhiên hiện ra nụ cười đầy mê hoặc của Thời Yến An, cậu vội vàng nhắm mắt lắc đầu, muốn quăng Thời Yến An ra khỏi đầu.
Nhận thấy động tác của Diệp Niệm Ninh, Thời Yến An nghi hoặc đưa mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Niệm Niệm, em sao thế?"
"Vậy xíu nữa về nhà anh xoa bóp cho em." Thời Yến An mỉm cười với Diệp Niệm Ninh.
Đệt! Xong luôn!
Diệp Niệm Ninh càng nhìn nụ cười của Thời Yến An không hiểu sao lại càng cảm thấy thẹn thùng, trong lòng tự sỉ vả mình liêm sỉ còn đúng một tí, nhưng ánh mắt thì lại không nhịn được mà trộm liếc nhìn Thời Yến An.
Thời Yến An ánh mắt suy tư nhìn gương mặt đang đỏ bừng của Diệp Niệm Ninh, không dám hỏi cậu vì sao lại đỏ mặt, hình như mình cũng đâu có làm gì...
Diệp Niệm Ninh cúi đầu, trong lòng không ngừng nghĩ xem xíu nữa nên lấy cớ gì để ngủ chung với Thời Yến An bây giờ, mà tay cậu vẫn luôn lướt album trên điện thoại Thời Yến An.
Đương nhiên, cậu vốn chỉ là tùy tiện lướt mà thôi.
Để chắc chắn là mình không nhìn nhầm, cậu còn cố phóng lớn hình lên, sau khi xác nhận thiếu niên đi ngang qua sau lưng Thời Yến An chính là mình, cậu mới đưa điện thoại cho Thời Yến An xem, kích động nói với anh: "Yến An, anh xem này! Duyên phận của hai đứa mình chắc hẳn là bắt đầu từ đây!"
Vừa hay xe dừng chờ đèn đỏ, Thời Yến An lấy điện thoại qua nghiêm túc nhìn thử, đến khi nhận ra Diệp Niệm Ninh ở phía sau, anh mới ngạc nhiên hỏi: "Đây là em sao?"
"Đúng vậy đó!"
Diệp Niệm Ninh cầm lại điện thoại nghiêm túc nhìn thêm chút nữa.
"Nếu anh nhớ không lầm thì tấm này chắc là chụp vào cái hôm anh phát biểu luận văn y học, sau đó đoạt giải."
Lúc Thời Yến An nhắc tới khoảnh khắc ấy, trong mắt anh như lóe lên ánh sáng. Đối với anh mà nói, đó là bước đầu tiên anh phản kháng lại Thời gia, nếu bài luận văn kia không đạt giải, có lẽ anh cũng phải nghiên cứu y học thêm nhiều năm nữa mới dám phản kháng.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì tôi trong ảnh chắc là lần đầu dẫn ban nhạc của mình đi thi đấu cấp thành rồi đoạt giải." Diệp Niệm Ninh chỉ tấm huy chương trong tay cậu thiếu niên, "Chỉ có lần đoạt giải đó là tôi nhận huy chương, còn những lần khác tôi đều nhận cúp."
Nói đến chuyện này Diệp Niệm Ninh vẫn còn cảm thấy rất tiếc nuối. Sau lần đoạt giải ấy, ban nhạc của cậu cũng giải tán luôn. Vì lúc ấy trong ban có mấy người lớp mười hai, trong đó có cả Lâm Nguyệt Mạn, bọn họ phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, nên dàn nhạc không thể không giải tán.
Mà kể từ sau đó, cậu cũng không bao giờ thành lập ban nhạc nữa, bây giờ ngẫm lại vẫn cảm thấy thật đáng tiếc.
Có ban nhạc và solo là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.
"Đúng là trùng hợp thật đấy. Đều là lần đầu tiên trong cuộc đời của chúng ta."
Thời Yến An nhẹ giọng nói, trong lời anh như còn mang theo ý khác, nhưng lại cũng như không có gì.
Diệp Niệm Ninh lười suy nghĩ nhiều, chỉ tùy ý gật đầu rồi sau đó cất điện thoại của Thời Yến An vào túi anh.
Thời Yến An nhìn điện thoại nằm gọn trong túi mình, trêu ghẹo hỏi: "Không muốn tra thử chút à? Lỡ đâu anh lén em làm chuyện gì quá đáng thì sao?"
"Chẳng hạn như?" Diệp Niệm Ninh ôm ngực nhìn anh mà cười, chờ câu nói kế tiếp của anh.
"Chẳng hạn như, anh còn dây dưa với những người khác nữa."
"Ồ..." Diệp Niệm Ninh nghe anh nói vậy thì ra chiều nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại re vẻ hồn nhiên mà nói: "Nếu đúng vậy thật thì cũng chẳng sao cả, tôi cũng tìm người khác dây dưa thôi."
Thời Yến An cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Diệp Niệm Ninh rất giống hồ ly, vừa giảo hoạt vừa đáng yêu.
Có lẽ cậu cũng đóan chắc rằng anh thích cậu nên mới dám không kiêng nể gì mà nói ra câu này.
Nhưng lúc Thời Yến An nghe thế thì vẫn cảm thấy rất lo sợ, sợ rằng cho dù anh làm gì đi nữa, Diệp Niệm Ninh cũng sẽ cảm thấy không sao cả, cũng sợ Diệp Niệm Ninh sẽ thích người khác.
Anh cảm thấy những chuyện thế này không nên nghĩ tiếp nữa, mỗi lần nghĩ tới đều sẽ hận không thể kéo Diệp Niệm Ninh đi đăng ký kết hôn ngay lập tức, để Diệp Niệm Ninh có thể nhanh chóng trở thành người của mình.
Cũng may là anh vẫn còn lý trí.
Diệp Niệm Ninh cũng rất thích anh, anh có thể cảm nhận được. Hai người họ là lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua là đang chờ một thời điểm thích hợp mới có thể chính thức ở bên nhau thôi.
Hy vọng thời điểm thích hợp ấy có thể đến nhanh một chút, anh sợ mình nhịn không được.
Haiz, nếu biết Diệp Niệm Ninh sẽ trả lời như thế thì anh đã không khơi mào chuyện này, khiến cho bản thân càng thêm lo lắng sốt ruột, còn Diệp Niệm Ninh thì vẫn ung dung tự tại như thế.
Haiz! Thật muốn kết hôn quá!
Thời Yến An miên man suy nghĩ xong liền thở dài một hơi, bất lực cười, "Yên tâm, anh chỉ thích em, cũng chỉ dây dưa với mình em. Hi vọng thầy Diệp có thể sớm cho anh một danh phận."
Diệp Niệm Ninh nghe vậy thì sửng sốt, nâng tầm mắt nhìn Thời Yến An, "Được, mong viện trưởng Thời kiên nhẫn chờ đợi."
Thời Yến An ngọt ngào mỉm cười, bắt đầu buông xuống đôi chút nghi ngờ trong lòng. Anh biết lời này của Diệp Niệm Ninh có nghĩa là gì.
Anh nguyện tin tưởng Diệp Niệm Ninh cũng thích anh, anh cũng nguyện đứng nơi đây đợi Diệp Niệm Ninh cho anh một danh phận.
*
Vì Thẩm Ý Phong về thủ đô đều ở khách sạn, mà Diệp Niệm Ninh lại phải làm nhiệm vụ, nên cậu bảo Thời Yến An lái xe về thẳng tiểu khu nhà bọn họ.
Sau khi dừng xe, Thời Yến An mở cửa sau đỡ Thẩm Ý Phong ra cõng lên, còn Diệp Niệm Ninh đi bên cạnh anh, nhỏ giọng ngâm nga.
"Em vui lắm à?"
Thời Yến An tò mò hỏi.
Diệp Niệm Ninh tung tăng nhảy nhót phía trước anh, "Đúng vậy đúng vậy!"
Có thể ngủ chung với anh, tui có thể không vui à? Tui vui đến muốn bay lên luôn đây nè!
"Sao lại như thế?"
"Không nói cho anh biết đâu!"
Thời Yến An buồn cười nhìn cậu, "Được rồi. Nhưng mà vui cỡ nào thì cũng phải nhìn đường, đừng để ngã."
"Biết rồi biết rồi!"
Thang máy mang theo ba người rất nhanh đã đến tầng nhà bọn họ. Diệp Niệm Ninh đi trước đến mở cửa nhà mình, cửa mở rồi Thời Yến An mới theo sự dẫn dắt của Diệp Niệm Ninh mà đi tới phòng ngủ của cậu.
Thời Yến An đặt Thẩm Ý Phong lên giường xong thì hơi nhíu mày, "Không phải có phòng cho khách à?"
"Phòng khách dơ lắm. Hơn nữa ngay cả phòng ngủ chính cũng đóng một lớp bụi rồi, phòng cho khách chắc còn hơn vậy nữa." Diệp Niệm Ninh giải thích bâng quơ một câu rồi giúp Thẩm Ý Phong đắp chăn, thuận tiện còn bật điều hòa và điều chỉnh độ ấm.
Làm xong những việc này, cậu tắt đèn, sau đó kéo Thời Yến An ra khỏi phòng ngủ, "Đi thôi, qua nhà anh tá túc tạm một đêm vậy."
Thời Yến An nhất thời không phản ứng kịp, "Nhà anh?"
"Đúng vậy! Không qua nhà anh ngủ, vậy anh muốn để tôi ngủ với cậu ấy đúng không?" Diệp Niệm Ninh nói thế liền làm bộ muốn quay lại phòng ngủ. Thời Yến An nháy mắt phản ứng lại, kéo tay cậu cứng rắn nói ba chữ, "Qua nhà anh."
Diệp Niệm Ninh nhướng mày, tránh khỏi tay Thời Yến An rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Hai người đi đến cửa nhà Thời Yến An, Diệp Niệm Ninh vô cùng thuần thục bấm mật khẩu rồi nghênh ngang bước vào.
Sau khi vào trong, cậu trước tiên nhìn lướt một vòng lại không thấy Bơ đâu nên quay sang hỏi Thời Yến An: "Ủa, Bơ đâu?"
"Ở nhà ba mẹ anh."
"Ồ." Diệp Niệm Ninh có chút tiếc nuối đáp lời.
Thời Yến An nâng tay xoa đầu Diệp Niệm Ninh, "Không lâu lắm đâu, hai hôm nữa là nó về rồi."
"Ừm, đến lúc đó nhớ nói với tôi nha."
"Được. Bây giờ anh đi chuẩn bị phòng ngủ cho em chút, em đi tắm trước đi."
"Không cần phiền vậy đâu, tôi ngủ chung với anh là được rồi!"
Trước đó Diệp Niệm Ninh còn do dự không biết phải nói thế nào, nhưng lúc này liền buột miệng thốt ra luôn.
Ây da, mặt đúng là càng ngày càng dày mà.
"Ngủ với anh?" Thời Yến An giật mình, không thể tin được mà hỏi lại: "Em đang nghiêm túc à?"