Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 35: Đừng gọi tôi là anh Niệm



Sáng sớm hôm sau, Diệp Niệm Ninh, Tống Tử Khiêm, Trần Ngư Nhi cùng ăn xong điểm tâm liền vội vàng chạy đến trường quay.

Kịch bản của MV là để Hạ Từ Yên với Diệp Niệm Ninh đóng vai hai anh em. Diệp Niệm Niệm Ninh diễn vai anh trai, dùng góc độ trưởng thành thể hiện gánh nặng và sự li biệt của người lớn, còn Hạ Từ Yên diễn vai em trai, dùng góc độ chưa trưởng thành để thể hiện áp lực của trẻ con.

Kich bản này được biên soạn rất tốt, quả thực đã biểu đạt được một phần ý muốn của Diệp Niệm Ninh. Cả kịch bản tuy không nhiều lời thoại nhưng cả Diệp Niệm Ninh và Hạ Từ Yên đều có một cảnh khóc. Cảnh này vô cùng quan trọng, Diệp Niệm Ninh vẫn đang lo lắng có khi nào bản thân mãi không thể tiến vào trạng thái hay không.

Thời điểm cậu đến trường quay, đạo diễn đang thảo luận về cảnh quay với Hạ Từ Yên. Cậu lên tiếng chào hỏi đạo diễn rồi ngồi sang một bên trước, hoàn toàn không tính để ý đến Hạ Từ Yên.

Mà Hạ Từ Yên vừa nhìn thấy Diệp Niệm Ninh trong lòng lập tức lo sợ bất an, lúc bị Diệp Niệm Ninh ngó lơ thì hoàn toàn trầm xuống. Gương mặt giây trước còn giống trời trong bỗng biến thành mây đen giăng kín, dáng vẻ tươi cười cũng hoàn toàn biến mất.

Nhưng nghĩ đến việc bản thân không thể lỡ mất cơ hội lần này, cậu ta vẫn cố nhịn lại ủy khuất trong lòng. Tuy chuyện này là cậu ta không đúng, nhưng Diệp Niệm Ninh cũng đã nói rõ hết mọi chuyện trên Weibo rồi, sao không thể tiếp tục như hôm qua chứ?

Nếu để Diệp Niệm Ninh nghe được tiếng lòng của Hạ Từ Yên nhất định sẽ tức đến trợn trắng mắt, nhân tiện còn bội phục mạch não của Hạ Từ Yên một chút.

Nếu như đã nói rõ mọi chuyện, vậy còn phải giả vờ quan hệ tốt làm gì?

"Ai da, Weibo của cậu hôm qua lại nổ rồi, hiện tại trên siêu thoại đã có fan only đăng bài mắng Hạ Từ Yên và công ty của cậu ta. Tôi đoán người của công ty kia nhất định sẽ đi tìm Thanh Lâm." Tống Tử Khiêm bên cạnh mặc âu phục bắt chéo chân, đeo kính râm đưa di động tới trước mặt Diệp Niệm Ninh nói.

"Ừm, thời điểm này đúng là nên để độc duy phát huy tác dụng. Coi như cho những người có ý định tiến vào giới một lời cảnh tỉnh, có thể nịnh bợ tôi nhưng cũng phải chịu được hậu quả." Diệp Niệm Ninh cũng bắt chéo chân, đeo kính râm gọng vàng, một tay cầm trà sữa một tay cầm điện thoại xem kịch bản.

"Diệp Niệm Ninh, cậu chảnh quá nha." Tống Tử Khiêm nhẹ nhàng nhướng mày cười, vươn tay tùy ý xoa tóc Diệp Niệm Ninh.

"Tôi có chảnh cũng chảnh không bằng anh, đúng không anh dâu?" Diệp Niệm Ninh cười như không cười nói.

Tống Tử Khiêm giả vờ ho một tiếng, "Nói bậy cái gì vậy? Tôi với Thanh Lâm còn chưa đâu vào đâu hết. Lời này của cậu nếu để Thanh Lâm nghe được thế nào cũng sẽ đánh cậu một trận."

Diệp Niệm Ninh không để bụng hừ nhẹ một tiếng.

Lúc biết chuyện của Tống Tử Khiêm với anh trai, cậu chỉ có một suy nghĩ: Nước đi này tại hạ không lường trước được. Mấy hôm trước lúc anh trai đến nước A cậu còn khó hiểu không biết tại sao Tống Tử Khiêm lại ân cần với anh ấy như vậy, kết quả anh cậu vừa đi cậu liền phát hiện chân tướng mọi việc.

Về phần phát hiện như thế nào ấy hả?

Chỉ có thể trách Tống Tử Khiêm quá không cẩn thận.

Cậu nhớ rõ buổi sáng hai ngày trước, Tống Tử Khiêm có đăng một bài lên vòng bạn bè, nội dung chính là thổ lộ với anh trai cậu. Lúc ấy cậu còn chưa đi ngủ nên mới trùng hợp thấy được.

Vốn tính ăn dưa của Tống Tử Khiêm, không ngờ dưa này lại ăn tới trên người anh trai cậu, aizz.

"Anh Niệm, đến cảnh quay của anh rồi." Hạ Từ Yên đi đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, cúi đầu nói nhỏ.

Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta, rồi đứng thẳng người lên tháo kính râm xuống, đặt điện thoại với trà sữa trên ghế, sau khi nói với Tống Tử Khiêm một câu liền chạy đến trước mặt đạo diễn.

Hạ Từ Yến một lần nữa bị ngó lơ, đôi mắt ửng đỏ nhìn theo bóng lưng Diệp Niệm Ninh, ngón tay siết chặt quần áo. Tống Tử Khiêm kỳ quái nhìn mắt Hạ Từ Yên, lên tiếng hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"

Hạ Từ Yên quay đầu lại nhìn Tống Tử Khiêm, vừa khóc nức nở vừa nói: "Sao anh ấy lại không để ý đến tôi?"

Tống Tử Khiêm nhíu mày, "Không để ý đến cậu chẳng phải là rất bình thường sao? Nếu cậu ta vẫn còn để ý đến cậu đó mới thật sự là không bình thường."

"Nhưng mà...tôi đã rất mong anh ấy không bình thường." Hạ Từ Yên nhẹ giọng nỉ non.

"...Vậy cậu đừng mong nữa. Những chuyện cậu làm trong lòng cậu tự rõ."

Tống Tử Khiêm nói xong còn thở dài, thật không ngờ sức hấp dẫn của Niệm Niệm lại lớn đến vậy. Mới quen biết được một ngày đã khiến cho Hạ Từ Yên thần hồn điên đảo vì cậu ta. Chậc chậc chậc! Quả nhiên, quan trọng vẫn là thần thái, ý không, là đẹp trai chớ!

Sau khi hoàn thành cảnh quay, Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi còn phải trao đổi thêm với đạo diễn, ekip về chuyện của bên bộ phận, vậy nên Diêp Niệm Ninh một mình quay về khách sạn trước.

"Tích... Kiểm tra đo lường phát hiện cảm xúc của đối tượng mang năng lượng có biến động, xin ký chủ hãy lập tức gọi điện thoại cho anh ta, hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được mức năng lượng là 10. Nhiệm vụ này là loại nhiệm vụ tùy cơ kích phát."

Cảm xúc của Thời Yến An biến động?

Tôi đây gọi điện thoại đến là có có thể ổn định lại tâm tình của anh ta à?

Diệp Niệm Ninh nhịn không được chửi bậy vài câu, rồi lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra gọi cho Thời Yến An, "Tút tút tút..."

Âm thanh báo đầu dây bên kia đang bận vang lên, Diệp Niệm Ninh lập tức cúp máy, sau đó để điện thoại sang một bên chờ Thời Yến An gọi lại.

Vài phút sau, Thời Yến An gọi lại, Diệp Niệm Ninh bỏ máy tính bảng trên tay xuống, cầm điện thoại lên nghe máy.

"Alo, Niệm Niệm. Xin lỗi, ban nãy tôi đang nói chuyện điện thoại với ba tôi." Âm thanh Thời Yến An nghe có chút khàn khàn, Diệp Niệm Ninh hỏi: "Ừ, giọng anh bị sao vậy?"

"Bị cảm nhẹ." Thời Yến An nhấp một ngụm nước ấm, nhuận yết hầu.

"Bị cảm? Vậy anh nhớ phải uống nhiều nước ấm vào."

"Đang uống đây." Thời Yến An còn tưởng Diệp Niệm Ninh ít nhất cũng sẽ nói được vài câu ấm lòng, không ngờ cậu chỉ nói đúng một câu uống nhiều nước ấm. Rốt cuộc anh cũng hiểu được vì sao con gái khi nghe bạn trai nói uống nhiều nước ấm sẽ tức giận rồi.

"Vậy thì tốt. Đúng rồi, dạo này tâm trạng anh không tốt à?" Diệp Niệm Ninh đi đến bên mép ban công, vừa nói chuyện vừa bứt lá trong bồn hoa bên cạnh.

"Sao cậu biết? Trước khi cậu gọi đến tâm trạng tôi đúng là rất tệ." Thời Yến An kéo khóe miệng cười nhạt. Mấy bữa nay anh vẫn luôn suy nghĩ biện pháp để thoát ly hoàn toàn khỏi nhà họ Thời, nhưng mà mọi chuyện không được thuận lợi, chính vì vậy nên tâm trạng cũng luôn không tốt.

Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Diệp Niệm Ninh, anh lại cảm thấy những chuyện đó đều không tính là gì hết. Nếu bây giờ người ở trước mặt, anh nghĩ anh nhất định sẽ không nhịn được mà hôn bờ môi mềm mại của cậu.

"Bây giờ sao rồi? Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?" Diệp Niệm Ninh mím môi, nhìn bồn hoa trước mặt bị cậu bứt trọc, lại cúi đầu nhìn lá cây bị cậu bứt rơi đầy đất, không hiểu sao cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu."

"Ôi có gì mà phải cảm ơn, tôi có làm đươc gì đâu mà." Diệp Niệm Ninh đi vào phòng khách ngồi xuống ghế sofa, thỉnh thoảng cắn cắn ngón tay.

Đôi mắt sâu thẳm của Thời Yến An lúc sáng lúc tối, anh kiềm chế một ít cảm xúc lại, thanh âm trầm thấp chậm chạp: "Không, hiện tại cậu đã là sự vui vẻ hiếm hoi của tôi rồi."

"Hả?" Diệp Niệm còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu này, tiếng gõ cửa đã vang lên trước, cậu vội vàng nói với Thời Yến An: "Có người gõ cửa phòng tôi, cúp máy trước nha, có gì nhắn Wechat sau."

Nói xong Diệp Niệm Ninh bỏ điện thoại vào trong túi quần, sau đó đi ra trước cửa phòng mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa lại chính là Hạ Từ Yên.

"Anh Niệm." Hạ Từ Yên cắm môi, trong tay cầm theo một đống đồ ăn vặt, liếc nhìn Diệp Niệm Ninh rồi vội vàng cúi đầu.

Mà Thời Yến An ở đầu dây bên kia điện thoại đang định cúp máy nghe thấy tiếng "Anh Niệm" lập tức ngừng động tác. Anh biết người đại diện của Diệp Niệm Ninh, không phải giọng này, còn trợ lý của cậu là một nữ sinh thì lại càng không thể. Vậy nên giọng nói này chỉ có thể là cái người dạo gần đây tạo scandal với Diệp Niệm Ninh thôi.

"Đừng gọi tôi là anh Niệm, tôi không gánh nổi đâu." Diệp Niệm Ninh ôm ngực tựa vào khung cửa bên cạnh, ngữ khí nghe mười phần ngạo mạn.

"Anh Niệm..." Hạ Từ Yên ngẩng đầu, mi mắt mang theo nước mắt óng ánh, chảy xuống trên gương mặt, bả vai run lên một cái, mũi phát tiếng nức nở yếu ớt.

Diệp Niệm Ninh nhìn Hạ Từ Yên khóc, trong lòng không những không hề gợn sóng mà còn cảm thấy bực bội, cậu cạn lời trợn mắt trắng, tức giận hỏi: "Cậu khóc cái gì? Tôi ức hiếp cậu à?"

Hạ Từ Yên lắc đầu, giơ tay lên lau nước mắt.

"Muốn khóc thì về phòng mình mà khóc. Tôi còn chưa chết, cậu đừng có đứng trước cửa phòng tôi khóc lóc thế." Diệp Niệm Ninh lui ra sau hai bước muốn đóng cửa, tay cầm đồ ăn vặt của Hạ Từ Yên đột nhiên duỗi tới trước mặt cậu, Diệp Niệm Ninh không cẩn thận vô tình kẹp trúng tay Hạ Từ Yên.

"A...!" Hạ Từ Yên nhỏ giọng kêu một tiếng.

Diệp Niệm Ninh hít sâu một chút, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn mắng người.

"Không sao chứ?" Diệp Niệm Ninh nhìn Hạ Từ Yên, nhíu mày hỏi.

"Dạ không sao." Hạ Từ Yên lấy tay kia che chỗ bị thương, Diệp Niệm Ninh nghiêng người nói với cậu ta: "Cậu vào đi, tôi bôi thuốc cho."

Hạ Từ Yên vội vàng khoát tay, "Không cần không cần, em không sao."

"Đã bị bầm rồi còn không sao. Vào đây đóng cửa lại." Diệp Niệm Ninh nói xong lập tức đi vào phòng ngủ lấy hộp thuốc.

Hạ Từ Yên bất an ngồi co quắp trên ghế sofa, mắt không ngừng nhìn xung quanh, thấy Diệp Niệm Ninh đi ra liền lập tức cúi đầu.

"Đưa tay đây." Diệp Niệm Ninh ngữ khí lãnh đạm nói.

Cậu lấy thuốc từ trong hộp ra, nhẹ nhàng bôi lên chỗ Hạ Từ Yên bị thương, vừa thoa thuốc cho cậu ta vừa thở dài.

Cậu cảm thấy tính tình bản thân sau khi trọng sinh thật sự đã thay đổi rất nhiều. Con mẹ nó chứ nếu việc này xảy ra ở kiếp trước chắc chắn cậu sẽ mắng luôn không nói nhiều.

Rõ ràng thấy cậu sắp đóng cửa còn chọt tay vô, có khác gì chờ để bị cửa kẹp đâu chứ?

Thật sự phục cậu ta luôn.

Hạ Từ Yên lặng lẽ nhìn Diệp Niệm Ninh trước mặt đang chăm chú bôi thuốc cho mình, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, chim sẻ trong lòng không khống chế được nhảy tung tăng vui mừng.

Thật ra tin tức đều lừa người phải không? Tính tình anh Niệm không tệ chút nào, ngược lại còn rất ôn nhu đó!

"Cảm ơn anh Niệm." Hạ Từ Yên đứng lên gập người 90 độ với Diệp Niệm Ninh, xoay người định đi.

"Từ từ." Diệp Niệm Ninh gọi lại, cậu ta mặt đầy ý cười quay đầu.

Vừa nãy không phải còn khóc sướt mướt à?

Sao sau khi bị thương còn cười vui vẻ dữ vậy? Không phải là bị cửa kẹp cho ngu luôn rồi chứ?

"Còn chuyện gì nữa à? Anh Niệm." Hạ Từ Yên chờ mong nhìn Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh chỉ tay vào cái túi đồ ăn vặt cậu ta xách đến nằm trên ghế sofa, "Cậu quên cầm đi nè."

"Cái này là tặng cho anh Niệm, coi như em nhận lỗi với anh, được không?"

Diệp Niệm Ninh cầm lấy túi đồ ăn vặt nhét vào ngực Hạ Từ Yên, "Không. Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu, mau đi đi."

Hạ Từ Yên còn định nói gì đó đã bị Diệp Niệm Ninh đẩy ra ngoài cửa, sau đó bang một tiếng, cửa bị đóng lại.

"Không sao đâu Hạ Từ Yên, một ngày nào đó anh Niệm sẽ chấp nhận thôi." Hạ Từ Yên tự nhủ.